Chương
Sáng hôm sau.
Trong núi bị bao phủ bởi một tầng sương mù, sương mù dày đặc, cực kì lạnh, chim đã hót vang, lảnh lót không ngừng.
Trên đỉnh đầu có lá bạch quả bay lượn, vừa khéo có một chiếc lá rơi xuống sống mũi Tô Lam, cô liền giật mình tỉnh giấc.
Tô Lam từ từ mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn phóng đại trước mắt cô.
Đó là khuôn mặt đẹp trai mê người đến nhường nào!
Quả thật là đẹp trai xuất thần!
Ngũ quan như con lai đẹp trai góc cạnh thế này.
Mặt Tô Lam không khỏi hơi ửng đỏ, con của mình sau này, nếu có thể thừa hưởng gen xuất sắc như này, di truyền một nửa là đủ rồi.
“Nhìn đủ chưa?”
Quan Triều Viễn bỗng mở mắt, dọa Tô Lam giật mình.
“Ai nhìn anh chứ?” Tô Lam liền quay mặt đi.
“Ai nhìn thì người nấy biết” Quan Triều Viễn trực tiếp ngồi dậy.
Tóc của anh hơi rối, đôi mắt vừa tỉnh dậy, phủ một tầng sương, khiến đôi đồng tử màu lam hơi mơ màng.
Sau đó Quan Triều Viễn liền thấy tín hiệu bản trên bầu trời.
“Đi thôi”
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam khỏi thảm cỏ, ôm cô đặt lên lưng sư tử vàng.
Nếu có điện thoại, cô nhất định sẽ chụp tự sướng thật nhiều ảnh, khoe khoang một lúc!
Đây là sư tử nha, chúa tể sơn lâm!
Vua sói trắng đi trước dẫn đường, nó chọn một con đường gần nhất, bọn họ đi khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến chân núi.
Quan Triều Viễn lại ôm Tô Lam xuống khỏi lưng sư tử.
Quan Triều Viễn thổi còi một tiếng, sư tử và vua sói trắng liền rời đi.
Trước khi đi, vua sói trắng còn quay đầu nhìn Tô Lam.
“Tạm biệt, bảo bối, tạm biệt!” Tô Lam ra sức vẫy tay.
“Cô vừa gọi chúng là gì?”
“À… Cái đó…”
“Không được gọi!” Lại gầm lên.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam cả quãng đường, Doãn Cẩn đã dẫn người chờ ở bên ngoài.
“Anh đặt tôi xuống, tôi còn phải về đoàn phim một chuyến, cũng không biết bên kia tôi còn có cảnh phim cần quay không nữa”
Quan Triều Viễn đặt Tô Lam xuống, vô thức nhìn bên chân bị sưng tấy của cô.
“Cái dạng này của cô, còn hiếu thắng cái gì?”
Tô Lam thở dài: “Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn chiến đấu một mình, nếu tôi không hiếu thắng, không kiên cường một chút, đã sớm bị người ta hại chết cả trăm lần rồi, anh thả tôi xuống, chân tôi không sao, quay về đáp đá lên là được, giờ không còn đau nữa”