Chương
Thế nhưng, đã nói là anh sẽ ở cạnh cô, kết quả lại là…
“Tô Lam, cô ngồi ngoan ở đây cho tôi.”
“Vậy tôi làm gì?” Tô Lam mặt mày bất đắc dĩ.
“Nhìn tôi ký văn bản, nhìn tôi chơi game, nhìn tôi làm việc, tùy côi”
Rõ ràng đều là nhìn anh, sao lại còn tùy cô chứ?
Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt!
Chỉ là, Tô Lam thật sự ý thức được từ sáng đến tối, người đàn ông này thật sự rất bận.
Văn bản anh cần ký mỗi ngày chất cao như núi, ngoài ra, vì sản phẩm chủ yếu của Dark Region là game, mỗi ngày anh đều tranh thủ thời gian chơi game.
Chơi game của mình, để kịp thời phát hiện lỗi phần mềm, chơi game của đối thủ, phát hiện điểm sáng tạo của người ta…
“Cốc cốc cốc…
“Vào đi!”
Dì Phương đi vào.
“Ông chủ, cậu Mục đến” Dì Phương từng là người giúp việc bên hoa viên Crystal, đương nhiên là biết Mục Nhiễm Tranh.
“Hả? Hắc Thổ?” Tô Lam liền hưng phấn đứng dậy.
Quan Triều Viễn liên trừng mắt nhìn cô: “Cô ngồi xuống cho tôi!”
“Tôi không làm phiền anh làm việc nữa, cháu trai đến rồi, tôi đi chào hỏi một chút!”
“Không cần cô chào hỏi! Ngồi xuống cho tôi!”
Tô Lam không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi xuống.
“Thế nhưng, chúng ta như này không được hay cho lắm”
Quan Triều Viễn liếc cô một cái.
“Muốn gặp nó như vậy?”
“À… Không muốn..”
“Vừa khéo, tôi gọi người đuổi nó đi” Vừa đúng ý của Quan Triều Viễn.
“Này này này, muốn muốn muốn, cực kì muốn!”
“Đm cô dám nhớ người đàn ông khác trước mặt tôi?”
Tô Lam há miệng, hận không thể cắn tên đàn ông này một phát!
Đây rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
“Muốn gặp nó cũng được, có điều kiện”
Trong lòng Tô Lam cảm thấy cực kì bức bối.
Cô gặp người bạn, cũng cần có điều kiện!
Bán mình cho anh rồi hay sao?
Nhưng nhớ tới một triệu lúc kết hôn kia, quả thật giống như đã bán mình cho anh.
“Điều kiện gì?” Tô Lam kiên nhẫn hỏi.
“Hôn tôi một cái.”