Chương
Chỉ thấy Quan Triều Viễn sải bước thong dong đi xuống tầng.
Khiến Mục Nhiễm Tranh ngạc nhiên là, áo của Quan Triều Viễn cởi vài cúc, mang chút dáng vẻ quần áo không chỉnh tê, mà trên mặt của Quan Triều Viễn…
Một dấu hôn đỏ rực!
Dấu hôn!
Mục Nhiễm Tranh lại nhìn môi Tô Lam, màu kia cùng giống hệt với màu son của Tô Lam!
“Không, không phải như thế, Hắc Thổ, anh anh anh..”
Tô Lam cũng không biết phải giải thích thế nào, khó trách anh ta thả cô đi dễ dàng như thế, thì ra là còn chiêu phía sau.
Quan Triều Viễn đi vào phòng khách, ngồi thẳng xuống bên cạnh Tô Lam, một cánh tay tùy ý đặt lên vai cô.
“Thật là ngại quá, vừa rồi chú và thím của cháu ở trong thư phòng… khụ khụ… vì thế, chậm trễ một chút”
Cái “khụ khụ” kia quả thật dừng rất đúng chỗ!
Chỗ này bớt đi một vạn chữ, tự tưởng tượng đi.
Khoảnh khác đó, Mục Nhiễm Tranh thật sự muốn đập đầu vào tường.
Anh nhìn Tô Lam, cảm thấy bị phản bội sâu sắc.
Là ai nói tuyệt đối sẽ không thích Quan Triều Viễn? Là ai nói muốn ly hôn?
Không ngờ hai người đã thân mật đến mức này?
Trái tim anh đang chảy máu!
“Cái đó, Hắc Thổ, cháu quay xong phim chưa?”
“Quay xong rồi”
“Quay xong rồi thì nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi lung tung, chú biết cháu nhớ thím của cháu, thím cháu có chú chăm sóc rồi, khỏe lắm”
Quan Triều Viễn vừa nói, trên mặt còn mang theo vẻ thắng lợi.
Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì được nữa?
Ba người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, Quan Triều Viễn cứ nhìn chằm chằm như vậy, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện!
Hơn nữa, Quan Triều Viễn thật sự không ngừng động tay động chân.
Chốc lại nhéo má Tô Lam, chốc lại vuốt tóc cô, chốc lại nắm lấy tay cô.
Dáng vẻ thân mật này, đập thẳng vào mặt Mục Nhiễm Tranh!
“Ờ, chú, cháu về trước đây”
“Không ngồi chơi lúc nữa sao?”
“Thôi ạ, thôi ạ”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tôi tiễn anh”
Có lẽ Quan Triều Viễn cũng cảm thấy bản thân làm hơi quá, Tô Lam bảo đi tiễn, anh cũng không ngăn lại.