Chương
Vừa đến khu Rainbow, Quan Triều Viễn không chờ được, nhảy xuống xe, mở cửa xe, ôm Tô Lam xuống.
“Này, anh đừng vội như thế mà! Anh đã không làm việc cả ngày rồi, nói không chừng công ty có việc đấy!”
Tô Lam nói cả quãng đường, Quan Triều Viễn lại không thèm để ý.
Vừa vào cửa, Tô Lam liền thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa ăn dưa hấu.
Liền như nhìn thấy cứu tinh.
“Kiêm Mặc!”
Tô Kiêm Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy anh rể ôm chị mình, dáng vẻ đang chuẩn bị lên tầng.
“Ừm, chị, anh rể..” Tô Kiêm Mặc vừa chuẩn bị mở miệng.
“Kiêm Mặc, cấm trẻ em, nên làm gì thì làm đó đi!”
“Vâng..” Tô Kiêm Mặc liền hiểu ý, tiếp tục ngồi xuống ăn dưa, còn không mang ý tốt mà liếc nhìn chị gái mình.
Nội tâm Tô Lam sụp đổ.
Em trai cô, em trai ruột của cô!
Vậy mà lại chỉ ngồi trơ mắt nhìn!
Vì sao cô cảm thấy từ khi gặp Quan Triều Viễn, bản thân liền rơi vào cảnh mọi người quay lưng thế?
Tô Kiêm Mặc cười thầm, xem ra cậu sắp có cháu rồi!
Nói không chừng lúc nào đó sẽ có tin mừng, hihi.
Quan Triều Viễn ôm thẳng Tô Lam vào phòng ngủ, một chân đạp cửa.
Rồi nhẹ nhàng đặt Tô Lam lên giường, duỗi tay cởi quần áo của cô.
Tô Lam liền giữ lấy tay anh.
“Anh vừa nói cái gì? Cấm trẻ em? Anh có thể đừng như thế trước mặt em trai tôi không, anh có biết như thế sẽ..”
“Nó đã mười bảy. tuổi rồi, còn không hiểu gì nữa? Cô đừng cứ coi nó là trẻ con mãi, cô như vậy không hề tốt cho nó, mà là hại nó!”
Nói xong, Quan Triều Viễn dùng sức xé, cúc áo của Tô Lam rơi ra hết.
Tô Lam dùng sức ôm lấy Quan Triều Viễn.
“Anh quên là chân tôi còn bị thương à?”
“Tôi sẽ không làm cho cô bị thương”
Cho dù, Tô Lam dùng hết khả năng của mình, cũng không thể thoát khỏi số phận bị xử tại chỗ.
Nhưng, cô cảm thấy rõ ràng sự nhấn nhịn kiềm chế của Quan Triều Viễn, có lẽ anh thật sự lo lắng lại đụng vào vết thương ở chân cô.
Tô Lam ngủ đến chiều, vì Quan Triều Viễn giày vò cô, bữa trưa cũng không ăn.
Buổi chiều hoàn toàn là đói quá mà tỉnh.
Cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.
Thay bộ quần áo, Tô Lam từ từ xuống tầng.
Dì Phương thấy cô xuống, liền đi tới.
“Phu nhân, ăn chút gì đi, ông chủ đã bảo chúng tôi giữ ấm đồ ăn, giờ có muốn ăn không?”