Chương
“Chị, chị bình tĩnh chút có được không? Bác sĩ Triệu và bác sĩ Châu đã bàn giao xong rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa, đó là bệnh viện của anh rể, bọn họ cũng không dám làm bừa…
“Anh rể em, anh rể em, anh rể em, sao em…
Cứ mở miệng ra là anh rể, cậu đặt người chị này ở đâu chứ?
“Sao thế? Anh rể em tốt mà, khoảng thời gian khi chị quay phim, anh rể luôn chăm sóc cho em”
Tô Lam cũng không nói tiếp nữa.
“Vậy gần đây em có cảm thấy không thoải mái không?”
Tô Kiêm Mặc lắc đầu.
“Bác sĩ Châu cho em uống toàn thuốc nhập khẩu, nghe nói là đắt lắm, người bình thường không mua nổi, em uống vào cảm thấy hiệu quả rất tốt”
Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy, Tô Lam cũng yên tâm.
“Chị, ông trời nhất định thấy được chị luôn vất vả chăm sóc em, vì thế mới ban cho chị người đàn ông tốt như: anh rể, hihi, lúc đầu em cảm thấy kết hôn vội không đáng tin, giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi”
Thấy Tô Kiêm Mặc cười rạng rỡ, Tô Lam cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô không ngờ, Quan Triều Viễn lại làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn không nói với cô.
Xem ra người đàn ông này cũng không phải không có tính người.
Nhà họ Tô Tô Nhược Vân đã lâu không về nhà, từ sau khi đính hôn với Mộ Dung Dịch, cô ta luôn ở trong tổ ấm tình yêu với Mộ Dung Dịch, lại thêm hiện giờ sự nghiệp của cô ta đang đi lên, không ngừng đi sự kiện, lại càng không có thời gian về nhà.
Ngay sau khi đóng máy “Tuyệt thế sủng phi”, bên phía Quốc tế Nghệ tân liền sáp xếp rất nhiều sự kiện cho cô †a, độ nổi tiếng cũng ngày càng tăng lên.
Về nhà một chuyến, thật sự không dễ dàng gì.
Vương Vãn Hương biết cô ta về nhà, còn tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ngon.
Tô Nhược Vân ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn gà vịt thịt cá, không có chút khẩu vị nào.
“Trời ơi, mẹ, giờ con đang giảm cân, không ăn đâu, tối ăn ít hoa quả là được”
“Không ăn làm sao mà được chứ? Vân Vân à, sức khỏe mới quan trọng, con không thể chỉ cho sự nghiệp, cũng phải nhanh chóng sinh con đẻ cái cho nhà Mộ Dung chứ, như vậy con mới có chỗ đứng trong nhà Mộ Dung”
Tô Nhược Vân lắc đầu.
“Con còn trẻ như này, sự nghiệp đang đi lên, con sinh con sớm như này làm gì chứ?” Tô Nhược Vân không hề muốn sinh con, cô và Mộ Dung Dịch trước giờ chưa từng bàn đến vấn đề này.
“Vân Vân, con không được nghĩ như thế, nhà Mộ Dung là gia tộc thế nào chứ, Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng đã sớm mong được bế cháu nội, con ý, vẫn nên nắm bắt cơ hội đi”
Hiển nhiên Tô Nhược Vân có chút mất kiên nhẫn.
“Được được được, con biết rồi, hai người gọi con về có chuyện gì thế? Tối nay con còn có sự kiện nữa”
Vương Vãn Hương và Tô Khôn bỗng nhìn nhau, hai người hiển nhiên hơi ngại.
“À… Vân Vân à, thật ra cũng không có chuyện gì to tát”
Dường như Tô Nhược Vân nhìn ra tâm sự của bố mẹ, lập tức ngồi dậy.
“Mẹ, bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ở đây không có người ngoài.”
Đúng vậy, ở đây chỉ có người nhà bọn họ.