Chương
Quan Triều Viễn không kịp thay quần áo, trên người vẫn là bộ đồ ở nhà.
Một đám người hùng hổ xông vào nhà họ Tô.
Vương Vãn Hương và Tô Khôn đang cãi nhau, bỗng một đám người phá cửa đi vào, dọa hai người mình sợ hãi.
Thấy đám người hung thần ác sát này, Vương Vãn Hương sợ chết khiếp.
Tô Khôn cố lấy dũng khí hỏi: “Các người là ai? Sao có thể tự tiện xông vào nhà dân thế này?”
Quan Triều Viễn nhìn xung quanh, không thấy Tô Lam.
Ánh mắt dán chặt lên người Tô Khôn.
“Tô Lam đâu?”
“Tô Lam?”
Tô Khôn và Vương Vấn Hương quay mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì.
“Cái con bé chết tiệt kia đi lâu rồi!”
Mắt Quan Triều Viễn sáng quắc: “Bà gọi ai là con bé chết tiệt?”
“Tôi tôi tôi ôi nói là Tô Lam đã đi rồi..”
Vương Vãn Hương sợ đến mức không dám thở mạnh, nhìn người đàn ông vênh váo hung hăng trước mặt, viên đá sapphire bên tai trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Tìm”
Quan Triều Viễn ra lệnh, cả đám người lập tức tỏa ra khắp cả biệt thự tìm kiếm.
Còn hai người đi tới giữ lấy Tô Khôn và Vương Vấn Hương.
Tô Khôn và Vương Vấn Hương nào đã thấy trận thế như này bao giờ, sợ đến ngây người.
Doãn Cẩn dẫn người quay lại.
“Không có”
Quan Triều Viễn nhíu mày, lẽ nào Tô Lam đi thật rồi?
Anh xoay người đi ra ngoài.
Doãn Cẩn cũng dẫn người rời đi.
“Chủ tịch, chúng ta cứ đi như này sao?”
“Đập cho tôi!”
“Vâng!”
Doãn Cẩn lại dẫn người quay lại, trong biệt thự liền truyền đến tiếng đổ vỡ ầm ầm.
“Các người làm gì thế? Cái này không thể đập!”
“Ôi trời ơi, không còn thiên lý nữa! Đừng đập nữa, mau dừng lại!”
‘Vương Vấn Hương không ngừng gào thét thảm thương.
Quan Triều Viễn đi thẳng lên xe.
Bên này, Tô Lam đã về nhà, cô đã chịu thiệt một lần, lại thêm lần này còn bị thương ở chân, thấy không tranh luận được, liền rời đi.
Vừa vào cửa, Tô Kiêm Mặc liền chạy tới.
“Chị, chị không sao chứ?”