Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Mỗi mùa hè, nhà hàng Tình nồng Hawaii đều phải đặt chỗ trước một tuần, đương nhiên giá cả cũng đắt cực kì, chỉ là nghe nói đồ ăn ở đây cực kì ngon.
Vốn Tô Lam nghĩ, dù sao cô cũng chưa từng đến Tình nồng Hawaii, nhìn ngắm các cô gái và các chàng trai mặc váy hula cũng được.
Thế nhưng, vừa xuống xe liền cảm thấy một trận gió lạnh buốt thổi tới.
Biển hiệu của Tình nồng Hawaii vẫn lấp lánh như cũ, thế nhưng, người đâu rồi?
Nhìn qua lớp cửa kính rộng lớn, vậy mà lại không thấy một người nào!
Các cô gái và các chàng trai mặc váy hula đâu?
Quan Triều Viễn nắm tay Tô Lam, từ từ tiến vào trong nhà hàng, ngoài mấy nhân viên phục vụ, không còn ai nữa.
Tô Lam vô cùng ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn chớp mắt với cô: “Tôi bao trọn rồi, lân đầu chúng ta hẹn hò, đương nhiên không thể để người khác quấy rầy”
Bao trọn rồi?
Lễ nào anh không biết rằng, ở đây đông người mới nhộn nhịp sao?
Khi thấy người đàn ông kia, Tô Lam hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông đối diện mặc áo khoác ngoài màu xám, cổ áo dựng cao, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. .. „an Bên dưới đôi mày-kiếm chếch hình chữ V, là đôi mắt sâu u ám, tt im, lạnh lẽo, sâu không lường được, cô mãi mãi sẽ không hiểu được sâu trong đôi mắt kia là gì.
Làn da màu bánh mật khiến anh càng thêm phần rắn rỏi.
Nếu không phải dưới đuôi mắt trái có một vết sẹo nhạt, ngũ quan của người đàn ông này không chê vào đâu được.
Khác với khí chất vương giả bẩm sinh trên người Quan Triều Viễn, người đàn ông này tỏa ra khí chất cô độc một mình, giống như hiệp khách hành tẩu giang hồ ngày xưa.
Giản Ngọc.
“Bạn gái thân yêu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau” Khóe môi bên trái của người đàn ông nhếch lên yếu ớt.