Chương
Quan Triều Viễn vẫn cố chấp bỏ hết đồ ăn trên bàn, lại đổi thành những món khác, đến bộ đồ ăn và ly rượu trong tay anh cũng thay hết một lượt.
Để Quan Triều Viễn không nghi ngờ, Tô Lam vẫn giả vờ thoải mái như trước, ăn chút đồ ăn.
Trên đường về, hiển nhiên Tô Lam cũng hơi mất tập trung, ngồi trên ghế sau xe, tâm trí bay bổng.
Quan Triều Viễn nhìn cô, kéo đầu cô dựa vào vai mình.
“Mệt rồi thì ngủ một lúc đi”
Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn, không nhìn ra cảm xúc của anh, có lẽ là vì hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên như anh nói, khó có dịp anh tốt tính thế này.
“ừ”
Tô Lam khẽ nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được cửa sổ xe đóng lại, Quan Triều Viễn lấy một tấm chăn đắp lên người cô, một cánh tay lại duỗi ra, ôm cô vào lòng.
Nói thật lòng, lúc này, Tô Lam cảm thấy người đàn ông này cũng không xấu.
Khác với đám công tử nhà giàu trong tưởng tượng của cô.
Khi ở cùng Mộ Dung Dịch, thỉnh thoảng cô cũng tiếp xúc.
với đám con nhà giàu, con nhà quan như Mộ Dung Dịch, bọn họ ai nấy đều rất tùy tiện, đối xử với phụ nữ đều mang dáng vẻ chơi đùa.
Người giống như Quan Triều Viễn, thật sự cô chưa từng thấy.
Đầu óc Tô Lam cực kì rối loạn.
Nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Giản Ngọc.
Đó là ở Mỹ, cô chỉ mới mười sáu tuổi.
Cô ở trong một khách sạn bình dân, cô để dành tiền rất lâu để đến Mỹ một chuyến, đương nhiên trong túi cũng không có nhiều tiền, nhưng cô vẫn vào ở khách sạn chính thống, dù sao nhà nghỉ nhỏ cô cũng không dám ở, sợ có nguy hiểm.
Trước khi đến cô đã nghe nói, ở bên này rất loạn, đặc biệt là cách đối xử với người nước ngoài.
Khách sạn này vừa nhận được thông báo phải tiến hành kiểm tra.
Tô Lam mười sáu tuổi cũng là lần đầu thấy được cục diện lớn như vậy, dưới tầng đều là cảnh sát, còn có cảnh sát mặc quân phục, ai nấy đều hung thần ác sát.
Tô Lam gọi đồ ăn ngoài, khoảnh khắc cửa mở ra liền cảm thấy một trận gió thổi vào, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đã nằm bò trên sàn trong phòng cô.
Cả người anh ta đều là máu, sắc mặt trắng nhợt, trên môi không còn chút máu.
Nhưng trong chính dáng vẻ cực kì nhếch nhác này, anh ta vẫn mỉm cười chào hỏi cô.
“Hello, người đẹp, cô rất xinh đẹp.”
Cách bắt chuyện phổ thông nhất được nói ra từ miệng của người đàn ông đang thoi thóp hơi tàn, cứ cảm thấy có chút lạ lùng.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là cảnh sát làm công tác kiểm tra tới.
Tô Lam nhìn phòng mình, lại nhìn người đàn ông này.
Anh bò dậy một cách khó khăn, rồi đi vào trong phòng ngủ.