Chương 4664 “Em chỉ..” Mộ Mãn Loan còn chưa dứt lời thì Tô Duy Nam bất mãn bóp eo cô: “Đúng là anh đã đồng ý, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực sẽ không phơi bày quan hệ của chúng ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ dung †úng cho em với thằng ẻo lả kia cùng ra vào với nhau, phim giả tình thật, em hiểu chưa?” Không biết tại sao, chỉ cần thấy Tô Duy Nam tức giận thì Mộ Mẫn Loan lại chột dạ: “Xin lỗi, em hứa sau này sẽ không ra ngoài một mình với Asius nữa. Em nói là giữ lời!” Tô Duy Nam ngửi mùi thơm trên người cô, hơi thở phun lên làn da cô, nóng rực khiến cô suýt ngất xỉu. Anh khẽ động lòng, cúi đầu hôn cô: “Ngoan lắm!” Mộ Mãn Loan bị hôn mơ mơ màng màng. Nụ hôn vốn chỉ định lướt qua giờ đã biến thành công lược thành trì. Trong khoảnh khắc, Tô Duy Nam đột nhiên muốn hòa tan cô vào trong người mình. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Duy Nam cũng chịu buông tha Mộ Mẫn Loan. Nhìn đôi môi của cô, anh chỉ cảm thấy máu trong người đều dồn vào một chỗ. Anh muốn cô. Khi nhận thức được điểm này, ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên. Anh lập tức trầm mặt, xoay người rời đi. Ở đây có quá nhiều người, nếu bị phát hiện thì Mộ Mân Loan sẽ gặp phiền toái. Mộ Mãn Loan mềm mại tựa vào tường, chỉ có thể đặt tay lên ngực thì trái tim mới không nhảy ra ngoài. Lần này bị Tô Duy Nam cưỡng hôn khiến tim cô đập nhanh đến mức muốn ngất xỉu. Nhưng cô không biết trên cửa sổ sát đất tầng hai, hai ánh mắt sắc bén đang nhìn cô. Diệp Hân Nguy lạnh lùng nhìn Mộ Mãn Loan, nhớ lại những lời cô nói với mình sáng nay, cô ta vẫn cảm thấy đó là sự sỉ nhục đối với mình. “Bây giờ anh tin chưa?” Diệp Hân Nguy quay sang nhìn Asius. Đôi mắt sâu thẳm của Asius tràn đầy hụt hãng và đau thương. Anh ta siết chặt nắm tay, lạnh lùng hỏi: “Rõ ràng vừa rồi Tô Duy Nam ép cô ấy, huống chỉ… huống chi cô ấy muốn yêu đương với anh là quyền của cô ấy.” Diệp Hân Nguy cười lạnh: “Anh thật sự nghĩ vậy hả? Ngay cả Mộ Mẫn Loan ngủ trong phòng của Tô Duy Nam qua đêm, anh cũng vẫn không quan tâm à?” Những lời này hoàn toàn chọc giận Asius. Anh ta quay sang nhìn chằm chăm Diệp Hân Nguy: “Cô đừng hòng bôi nhọ cô ấy! Cô ấy không như cô! Cô ấy không phải là người dễ dãi!” “Ha ha ha ha!” Diệp Hân Nguy như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm: “Asius, tôi biết anh thích Mộ Mãn Loan, tôi chỉ muốn khuyên anh một câu, nếu anh còn không tranh thủ thời gian thì sau này Mộ Mân Loan sẽ không còn là của anh nữa đâu.” Nói xong, Diệp Hân Nguy lắc lư ly rượu, xoay người rời đi. Ở cửa quán bar sạch, anh gặp Mộ Mãn Loan. Mộ Mẫn Loan cau mày nhìn anh ta, không nói gì. Ngược lại Diệp Hân Nguy hung tợn nói với cô lúc đi ngang qua: “Mộ Mãn Loan, cô đừng đắc ý! Đừng tưởng trèo lên Tô Duy Nam thì có thể muốn làm gì thì làm!” Mộ Mãn Loan sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Hay là cô cũng thử xem? Để coi cô có thể trèo lên anh ấy không.” Giọng cô rất bình tĩnh, lại học giận Diệp Hân Nguy sắc mặt trắng bệch: “Hãy đợi đấy! Tôi sẽ không cho cô có ngày lành đâu!” Đối mặt với lời đe dọa của Diệp Hân Nguy, Mộ Mãn Loan cũng không yếu thế: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”