Chương 4691 “Lê Chí Sơn sẽ không tới, buổi diễn thuyết hôm nay đã bị hủy bỏ, cô không biết sao?” Tô Lam lập tức ngây người. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông tự tới làm quen này: “Anh nói gì? Vì buổi diễn thuyết này mà hiệu trưởng Lý đã chuẩn bị rất lâu.” “Hơn nữa ban nãy hiệu trưởng còn nói với tôi, buổi diễn thuyết chỉ bị dời lại nửa giờ mà thôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe tới chuyện hủy bỏ buổi diễn thuyết!” Sau khi nghiêm túc nói xong lời này, Tô Lam lại quay mặt lại, không quan †âm tới người này nữa. Người đàn ông đầu tiên là bị lời nói của Tô Lam làm sửng sốt. Chẳng qua sau khi dừng lại một giây, khóe miệng anh ta lại cong lên một vòng cung nghiền ngẫm: “Cô bé này còn rất nóng nảy!” Tô Lam trừng anh ta: “Thứ nhất, năm nay tôi đã 27 tuổi, không phải cô bé trong miệng anh.” “Thứ hai, tôi có nóng nảy hay không liên quan gì tới anh? Ngược lại anh phải cẩn thận một chút!” Người đàn ông hăng hái vô cùng mà chống cằm mình: “Vậy cô nói xem vì sao tôi phải cẩn thận một chút?” Tô Lam quay đầu chỉ vào một | mảnh phụ nữ như hải dương phía sau: “Nhìn thấy chưa? Những cô gái kia đều là fan của tổng giám đốc Lê.” “Nếu hôm nay bọn họ không gặp được anh ta, cẩn thận bọn họ sẽ lột da róc xương anh!” “Anh ta được chào đón như vậy, vậy còn cô thì sao? Có phải cô cũng là một trong số đó?” “Xấu hổ, tôi không hứng thú chút nào!” “Không hứng thú chút nào mà cô lại nguyện ý làm trợ lý cho anh ta?” “Anh ta vốn có hứng thú với bạn thân của tôi, nhưng vấn đề là bạn thân của tôi không có hứng thú với anh ta, cho nên tôi mới phải lên thế thân, hiểu chưa?” Tô Lam cảm thấy cạn lời quay đầu trừng mắt. Sau khi xoay người, cô tìm một chỗ cách anh ta tương đối xa ngồi xuống. Trong lòng còn đang suy nghĩ, nếu Quan Triều Viễn biết chuyện này. Không biết mình sẽ gây ra phiền toái lớn đến mức nào! Tô Lam mới vừa ngồi vững đã thấy Lâm Thúy Vân đứng ở cổng vào, đang nhìn xung quanh. Tô Lam mừng rỡ vung vấy tay gọi cô ấy: “Thúy Vân, mình ở chỗ này!” Lâm Thúy Vân vừa liếc mắt đã thấy cô, chạy nhanh tới ngôi xuống bên cạnh cô. “Thúy Vân, cậu xin nghỉ sao!” Tô Lam cười híp mắt chào hỏi. Lâm Thúy Vân võ võ lồ ng ngực mình, lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, ban nãy Lục Mặc Thâm biết mình muốn tới đây nghe diễn thuyết, thiếu chút nữa đã trực tiếp lột da mình!” “Thế nhưng mình lo lắng vì để cậu ở đây một mình, cho nên mới tìm cớ chuồn đi.” Lâm Thúy Vân mới vừa nói xong Tô Lam đã cảm thấy phần ghế bên cạnh trầm xuống. Quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy được Lục Mặc Thâm đã ngồi xuống. Cô gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi. Lâm Thúy Vân cảm thấy đau đầu không gì sánh được.