Chương 4729 Hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua, cô vô thức vùi cả người cả đầu vào trong chăn: Không xong, chuyện đêm qua tới quá đột nhiên, cô không uống thuốc! Mà Quan Triều Viễn cũng không hề dùng biện pháp tránh thail Bọn họ đã sinh ba đứa con, cô không muốn trúng chiêu thêm nữa! “Một mình em trốn ở đây lầm bầm cái gì vậy?” Đột nhiên bên ngoài chăn truyền đến giọng nói của Quan Triều Viễn. Tô Lam lộ ra đôi mắt to nhìn anh. Phát hiện anh tinh thần phấn chấn, xem ra sau khi ăn sạch mình, dường như tâm trạng của anh có vẻ rất tốt! “Em không sao, hiện tại em rất buồn ngủ, em muốn ngủ thêm một hồi nữa…” Quan Triều Viễn đưa tay kéo chăn ra, lại phát hiện Tô Lam đang níu chặt chăn. Anh dứt khoát dùng sức, trực tiếp kéo cả người cả chăn lên. Tô Lam thét một tiếng chói tai, vội vã trốn vào một cầu khác của chăn. Xin nhờ, cô còn chưa mặc quần áo tử tế đâu! “Vợ chồng với nhau, em còn xấu hổ cái gì?” Lúc Quan Triều Viễn nói lời này, Tô Lam đang thẹn thùng lại cố giả vờ bình tĩnh quơ lấy gối đầu đập thẳng lên mặt anh: “Không biết xấu hổi” Bởi Quan Triều Viễn phải xử lý chuyện công tác, cho nên anh sớm tới văn phòng. Tô Lam bủn rủn, chỉ có thể nằm úp sấp dưới nhà húp cháo. Sau khi bận rộn một hồi ở nhà, Tô Lam tới studio một chuyến. Trong lúc cô đi tới phòng làm việc thời gian, thình lình thấy trên bàn làm việc của mình có đặt một bó hồng vô cùng chói mắt. “Tô Lam, thật hâm mộ côi! Hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn ân ái như thế, thật khiến người ta hâm mộ muốn chết!” “Còn có cái bánh ga-tô nhỏ bên cạnh này, đây là bánh ngọt trong nhà hàng Michelin mới vừa khai trương bên đây, môi ngày đều bán với số lượng hạn chết Cậu Quan thật quá lãng mạn!” Sau khi các đồng nghiệp thấy cảnh này, không nhịn được mà bật thốt hâm mộ sợ hãi thán phục. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng bó hoa hồng kia là do Quan Triều Viễn tặng. Ngay cả Tô Lam cũng cho là như vậy! “Không phải vì đêm qua tên này bắt nạt mình, cho nên hôm nay mới tặng hoa hồng xin lỗi đấy chứ?” Tô Lam nâng bó hồng kia lên nhẹ nhàng hít một hơi, phát hiện bên trong hoa hồng còn cất một tấm thiệp. Khi Quan Triều Viễn tặng hoa rất ít khi để lại thiệp. Tô Lam hiếu kỳ, mở thiệp xem qua. “Tặng cho hot girl của tôi!” Phía trên là mấy chữ cứng cáp có lực, chẳng qua lại không kí tên. Nhưng khi nhìn thấy những chữ kia, Tô Lam gần như đã có thể xác định, đây tuyệt đối không phải bút tích của Quan Triều Viễn! Rốt cuộc là ai đang đùa dai?