Chương 4758 Nhưng khi Tô Lam xoay người sang chỗ khác, ánh mắt của anh ta nhìn vào bóng dáng Quan Triều Viễn. Người đàn ông này trông rất quen mặãt? Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh ta không thể nhớ ra mình đã gặp người đàn ông này ở đâu! Sau khi hai người lên xe, Quan Triều Viễn trực tiếp đạp hết chân ga. Tốc độ xe đột nhiên tăng vọt, suýt chút nữa làm tất cả tài liệu trong tay Tô Lam bay ra ngoài cửa sổ. Cô lúng túng chặn đống tài liệu lại, vẻ mặt không vui, lên tiếng kháng nghị: “Anh lái chậm một chút đi.” Quan Triều Viễn không chớp mắt, chăm chú nhìn phía trước: “Vừa nãy em gọi anh ta là gì?” Đầu tiên Tô Lam sửng sốt một chút, sau đó mới hồi phục lại tinh thần: “À, anh Thanh Sở.” Quan Triều Viễn cau mày lại: “Vậy em gọi anh là gì?” Tô Lam đột nhiên nhớ tới trò đùa đêm qua của hai người. Ngay sau đó, cô cố ý nở ra một nụ cười: “Chú” Ngay lập tức, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn liền biến thành màu đen. Gọi mình là chú nhưng lại gọi người đàn ông kia là anh? Còn gọi thân mật như vậy! Quan Triều Viễn khó chịu hừ một tiếng, không mở miệng nói chuyện tiếp. Tô Lam đảo mắt, cố ý sáp lại gần tai anh để huýt gió: “Chồng à, đừng nói là anh đang ghen đấy nhé?” Quan Triều Viễn bị cô nói trúng tâm sự, anh đột nhiên đập tay vào vô lăng. “AI” Tô Lam hoảng sợ kêu lên một tiếng. Cả người suýt chút nữa bổ nhào về kính chắn gió ở phía trước. Nàng vất vả lắm mới có thể ổn định được cơ thể của mình. Lúc này mới phát hiện, Quan Triều Viễn đã dừng xe ở dưới một gốc cây nhỏ ven đường. Bàn tay của anh ôm chặt vòng eo của Tô Lam khiến cả người cô đều áp sát vào trong ngực của mình: “Gọi anh là anh Viễnđi.” “Cái gì?” Tô Lam lập tức ngẩn người ra. Không biết tại sao khi nghe thấy hai chữ này, nhịp tim của cô không tự chủ được mà đập nhanh. Ngay cả tai cũng nóng lên rồi. “Tại… Tại sao hả?” Cô hỏi lí nhí trong miệng. Vẻ mặt của Quan Triều Viễn hình như không được vui vẻ cho lắm. Anh nhíu mày: “Gọi người đàn ông khác không phải rất thuận miệng sao? Em thử gọi anh như thế đi.” Cơ thể Tô Lam giấy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh. “Em không muốn!” Chuyện gì thế này? Người đàn ông này sao lại ấu trĩ như thế chứi Hai chữ “anh Viễn” này, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không nói ra miệng! Sau khi nghe được câu trả lời của cô, khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lập tức đen xì.
Chương 4759
Nguồn thiếu chương.