Chương 4767 Mà Tô Lam thì cảm thấy vô cùng hả giận. Quan Tử Việt cùng Tô Duy Hưng lén lút vô lên đầu Bát Tử, giơ ngón cái với nó. “Bát Tử giỏi quá!” “Gâu gâu!” Bát Tử có lẽ cũng chẳng nhớ được cơn đau của cái đá vừa rồi, thoải mái kêu lên. Quan Hạo Nhân đứng một bên xem náo nhiệt quay người nhìn lại đã thấy ông cụ Quan len lén giấu điện thoại đi. Anh ta vội đi lên: “Ông làm gì thế?” Ông cụ Quan vội giấu cái điện thoại đi: “Không làm gì không làm gì:” Ngay khi nhóm Tô Lam còn đang chuẩn về phòng ăn cơm, Diệp Hân Nguy phía sau đột nhiên mở miệng: “Mẹ Nam, con đau quá:” Phía sau mới đi tới là Vu Thắng Nam, liếc mắt nhìn cô ta ngã trên đất vô cùng chật vật, bà vội vàng đi tới: “Sao lại thế này? Sao con lại nằm dưới đất?” Vu Thắng Nam mới tới gần đã ngửi được một mùi tanh hôi. Mặc dù có bệnh sạch sẽ, nhưng bà †a vẫn đỡ cô ta dậy: “Mẹ vừa đi một lúc, sao con đã biến thành bộ dáng này?” Lời nói của Vu Thắng Nam hạ thấp, Thẩm Thiên Nhật đang ngồi ở ghế lô cũng đi ra. Nhìn thấy Diệp Hân Nguy ngã dưới đất, ông ta cũng vô cùng đau lòng: “Sao thế này?” Diệp Hân Nguy tỏ vẻ vô cùng khiếp đảm nhìn Tô Lam, kích động mở lớn mät: “Không… Không sao, không liên quan đến họ” “Bọn họ bắt nạt cháu?” Thẩm Thiên Nhật nói xong lời này thì lập tức đứng lên, nhưng lại bị Diệp Hân Nguy tóm lại. “Chú Thiên Nhật đừng như vậy, chú không chọc được bọn họ đâu?” “Cháu chịu chút ấm ức không sao đâu, sau này chú còn phải quay phim ở đây nữa.” Quan Hạo Nhân đứng một bên thấy họ diễn, không nhịn được trào phúng: “Diễn xuất của cô tốt như vậy, sao mãi không nổi lên được thế? Không lẽ vì nhân phẩm quá kém sao?” Vu Thăng Nam đã nhìn thấy Quan Triều Viễn, bà ta giữ Thẩm Thiên Nhật đang định xông tới, lắc lắc đâu: “Bỏ đi.” Diệp Hân Nguy vốn còn đang trông chờ ông ta bao che cho mình đây. Nếu không phải như thế, vừa rồi cô ta cũng chẳng cần châm ngòi ly gián. Nhưng cô ta cũng không dự đoán được, Vu Thắng Nam lại lùi lại, nói là không cần tính toán, bó đi. Cô ta tức đến sắp nội thương, nhưng vẫn phải giả bộ khoan hồng độ lượng: “Đúng vậy, chú Thiên Nhật, hay là bỏ đi, cùng lắm nhìn thấy họ chúng ta đi đường vòng là được:” “Chúng ta đi thôi:” Thẩm Thiên Nhật căng thẳng cau mày, nhìn về hướng Quan Triều Viễn. Ông †a nâng Diệp Hân Nguy lên, đưa về ghế lô. Tô Lam cũng quay về, Quan Hạo Nhân lúc này đã một bụng lửa giận. Anh ta nhìn về phía Quan Triều Viễn “Anh hai, Diệp Hân Nguy rõ ràng là đổi trắng thay đen, sao anh không nói lời nào thế.” Quan Triều Viễn không ngẩng đầu, cúi đầu uống canh.