Chương 4771 “Sao cô lại có thể như thế chứ? Biệt thự đó là do chú Thiên Nhất tặng cháu, cô có tư cách gì mà lấy lại?” Diệp Hân Nguy tức giận lên thì cũng không ngoan ngoãn lễ phép như lúc nấy nữa, cô ta nói chuyện rất chói tai. Vu Thăng Nam nhíu mày rồi nói: “Vậy thì cô đi hỏi chú Thiên Nhất của cô xem tôi có tư cách lấy lại ngôi biệt thự đó không?” “Bà… quá đáng lắm, tôi ghét bà” – Diệp Hân Nguy tức giận thốt ra câu này rồi trực tiếp quay người chạy đi. Cô ta không ngờ rằng những ngày tháng sung sướng của mình vừa mới bắt đầu mà đã sắp kết thúc. Chắc chắn là do Tô Lam! Chắc chắn là do ả quỷ đó đã nói gì với nói với Vu Thắng Nam. Diệp Hân Nguy càng nghĩ càng tức, cô †a quyết tâm phải tìm cơ hội tính sổ với Tô Lam. Nhưng Diệp Hân Nguy lại không ngờ rằng mình còn chưa kịp tính sổ với Tô Lam thì đã gặp xui xẻo rồi. Bởi vì ngày hôm sau, các diễn đàn lớn đều tràn ngập một video. Nhân vật chính trong video đó chẳng phải là ai khác mà chính là Diệp Hân Nguy. Cô ta ngang tàng hống hách bắt nạt một cậu bé đã được che mặt. Cuối cùng lúc cô ta cúi người xin lỗi còn bị nước tiểu chó văng ướt sũng. Dáng vẻ nhếch nhác đó đối lập hoàn †oàn với sự ngông nghênh lúc trước. Trong lúc nhất thời toàn bộ dư luận đều đổ ập lên người cô ta. Những nghệ sĩ và nhân viên từng có hợp tác với cô ta đều lên tiếng vạch trần. Nào là tính tình nóng nảy, nhân phẩm kém cỏi,… Thậm chí có người nói rằng Diệp Hân Nguy mãi vẫn không thể nổi tiếng, nhưng dạo này lại xuất hiện rất nhiều một cách rất khả nghi, có thể là đã “bán dưới nuôi trên”. Những dư luận này khiến cho Diệp Hân Nguy còn chẳng dám đi ra khỏi nhà. Mặc dù bởi vì chuyện này mà cô ta đã được hưởng thụ cảm giác nổi tiếng. Nhưng nổi tiếng này như chuột chạy ngoài đường vậy, chỉ khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét. Ngay cả Thẩm Thiên Nhật cũng gọi điện thoại thông báo cho Diệp Hân Nguy về chuyện phim ảnh phải hoãn một đoạn thời gian. Cô ta tức tới nỗi sắp phát điên. Diệp Hân Nguy lại đổ chuyện này lên đầu Tô Lam. Mà giờ phút này, trong biệt thự trên núi Ngự Cảnh. Ông cụ Quan, Quan Tử Việt, Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng đang chụm đầu vào máy tính rồi nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt hưng phấn. “Đúng là gừng càng già càng cay.” Người luôn lạnh lùng như Tô Duy Hưng cũng không nhịn được mà khen ngợi ông cụ Quan. Ông cụ Quan đạt được sự khen ngợi của chắt trai mà lòng lâng lâng. Ông ấy cởi kính lão xuống với vẻ rất đắc ý: ‘Chứ gì nữa, cháu cho rằng giang sơn nhà họ Quan vì sao mà có chứ, nhớ năm xưa cụ…”