Chương 4870 Vu Thắng Nam không dám tin, bà ta tiến lên vài bước năm lấy tay của cô ấy. Nếu đổi lại là trước đây, Mộ Mẫn Loan thấy được cảnh tượng này sẽ rất Vui vẻ. Nhưng hiện tại thì khác rồi. Cô vô thức lui về phía sau một bước, rút tay từ trong lòng bàn tay của Vu Thăng Nam ra, gật gật đầu. Vu Thắng Nam sắc mặt cứng đờ: “Mãn Loan, vì sao cô muốn chấm dứt hợp đồng?” “Có phải vì hôm đó tôi tát cô một cái không? Về chuyện hôm đó, tôi có thể xin lỗi với cô…” “Tổng thanh tra Vu, tôi chấm dứt hợp đồng thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với bà cả.” “Tôi chỉ muốn ở cạnh con gái và chồng tôi thôi, bởi vì trên thế giới này tôi chỉ có hai người bọn họ là người thân.” “Lúc trước tôi sở dĩ đi Mq, cũng bởi vì muốn tìm một nơi sống yên ổn cho mình, thuận tiện ở bên kia đợi anh ấy.” “Tôi làm tất cả đều là vì anh ấy, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm ngôi sao lớn gì cả.” “So với những vinh quang giả dối kia, tôi càng muốn ở bên cạnh những người thân yêu, tôi không muốn bởi vì thân phận của mình lại gây thêm phiền phức cho bọn họ.” Mộ Mãn Loan nói những lời này vô cùng kiên định, nhưng lại giống như kim đâm thật sâu vào lòng Vu Thắng Nam. Bà ta ra sức lắc đầu, gần như không thế khống chế được cảm giác của mình: “Mân Loan, không phải, không phải như vậy, trên thế giới này cô không phải chỉ có một mình, cô…” Vu Thắng Nam nói tới đây, đột nhiên nhận được một ánh mắt lạnh băng đến cực điểm phóng tới. Bà ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Duy Nam đang lạnh lẽo nhìn bà ta. Ánh mắt anh sâu như biển vậy, sâu không thấy đáy. Mặt ngoài nhìn giống như bình tĩnh, phảng phất như có gợn sóng đang lưu động, làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía. Vu Thắng Nam chỉ cảm thấy tim đập thình thịch. Bà ta cảm thấy cổ họng mình giống như bị một đôi tay to lớn vô hình bóp chặt, căn bản không có cách nào tiếp tục lên tiếng. Bên tai vọng đến những lời Tô Duy Nam hôm đó nói với bà ta: “Bà không có tư cách nhận cô ấy.” Đúng vậy, Tô Duy Nam nói không sai. Ngay cả con gái mình cũng không biết, bà ta có tư cách gì hy vọng xa vời Mộ Mãn Loan có thể nhận bà ta đây? “Tổng thanh tra Vu, sau khi trở lại Lạc Sam, bà hãy chăm sóc tốt bản thân mình.” Sau khi Mộ Mãn Loan nói xong những lời này, trực tiếp xoay người đi tới cửa, dắt tay Tô Duy Nam rời đi. Mà Vu Thắng Nam lại vô cùng đờ đân đứng nguyên tại chỗ. Nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của cô ấy, không biết từ lúc nào lệ đã rơi đây mặt. Sau khi Mộ Mẫn Loan rời khỏi văn phòng bên kia xong, vẫn ngồi trên xe không nói câu nào. Tô Duy Nam bỏ công việc trong tay xuống, chuẩn bị dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo. “Có phải không vui không?” Mộ Mãn Loan lắc lắc đầu: “Thật ra em ít nhiều cũng coi như hiểu mẹ Nam.”