Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Hai người ngồi trên xe, đi thẳng tới chỗ bác sĩ trung y mà Lục Uy Nhiên nói kia.
Cả quãng đường, Tô Lam luôn nói chuyện cùng Lục Uy Nhiên, thỉnh thoảng lại nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lục Uy Nhiên cũng bí bách, người có thân phận như Quan Triều Viễn, phu nhân của anh ra ngoài đương nhiên cũng kéo theo một đoàn đông, nhưng ngoài tài xế ra, bên cạnh Tô Lam không có ai cả.
Cứ lơ là cảnh giác như này sao?
Đây lại là một cơ hội tốt khó lòng gặp được.
Nếu xử lý cô ở đây, chắc là người không biết quỷ không hay, đến lúc đó cô ta lại nghĩ cách trốn tránh trách nhiệm.
Lục Uy Nhiên nhếch môi cười.
Người phụ nữ này căn bản đang tự tìm đường chết!
“Sắp đến chưa?” Tô Lam rời ánh mắt khỏi cửa sổ.
Sợ là vì đi theo khoảng cách gần, Tô Lam không quen, hoặc là không tiện, nên mới tìm nữ vệ sĩ kiêm trợ lý như cô ta, phụ trách bảo vệ gần Tô Lam.
Trời ạt Xem ra Quan Triều Viễn rất để ý đến Tô Lam!
Không ngờ lại sắp xếp tốt như thế.
Cô ta thật sự đã xem nhẹ Quan Triều Viễn, †a thật sự không tiện ra tay.
“Uy Nhiên… Uy Nhiên…” Tô Lam liên tiếp gọi hai tiếng.
Lúc này Lục Uy Nhiên mới hồi thần lại.
“Sao thế, phu nhân?”
“Không sao, thấy cô hơi hoảng hốt, cơ thể không thoải mái sao?”
“Không phải, trong núi không khí trong lành, yên tĩnh như này, khiến người khác nhìn mà mê đắm.”
“Đúng vậy, tôi cũng rất thích, thành phố quá ồn ào, thỉnh thoảng yên tĩnh một chút, cảm thấy hay lắm”
Lục Uy Nhiên cười với Tô Lam.
“Phu nhân, có câu này không biết có nên hỏi hay không, cô và ông chủ đều trẻ như thế, sao lại vội vàng muốn sinh con chứ?”
Hiển nhiên Tô Lam hơi ngại.