Chương 4926 Những gì Tô Lam nói đã khiến cho Nguyễn Phương Thảo vô cùng kinh ngạc. Cô ta nhìn chăm chằm Tô Lam với ánh mắt dại ra, cảm thấy cô gái †rước mặt này rất buồn cười, nhưng lại rất đáng kính, cô ta nói: ‘Mặc dù cô là người phụ trách của một studio nhưng việc chỉ tiêu tiền bạc này cô đã hỏi ý kiến của đối tác chưa?” “Cô yên tâm đi, từ trước tới nay tôi chỉ tiêu tiền vào những thứ nên tiêu, nếu như tôi cảm thấy chuyện này đáng giá thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa tôi cũng bằng lòng.” Nguyễn Phương Thảo nghe được những gì Tô Lam nói thì không kìm được mà cười thành tiếng: “Chị đúng là một con người thú vị đó nha.” “Vậy tôi muốn hỏi cô Nguyễn Phương Thảo một chút, cô có hứng thú bắt đầu một cuộc hợp tác với người thú vị như tôi không?” Nguyên Phương Thảo cứ nhìn chằm chằm Tô Lam, cũng không biết là bao lâu sau cô ta mới thôi nhíu mày, cô ta nói: “Tôi có thể đồng ý yêu cầu hợp tác của chị.” Tô Lam nghe tới đây thì đôi mắt đã sáng rực lên. “Nhưng tôi có một điều kiện, nếu như chị có thể làm giúp tôi chuyện này thì tôi có thể giúp chị một việc không cần trả công.” “Giúp tôi một việc không cần trả công ư?” Tô Lam nghe cô ta nói thế thì híp mắt lại. Nguyễn Phương Thảo thấy cô phản ứng như vậy thì vội vàng cười rồi nói: “Chị đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ để chị đi làm những chuyện giết người phóng hỏa, phạm pháp đâu mà.” “Chỉ là tôi muốn chị tìm giúp tôi một người, sau đó lấy một thứ từ người đó tới đưa cho tôi.” “Cô muốn tìm ai? Và muốn lấy thứ gì của người đó?” Nguyễn Phương Thảo cười cười, cô ta trực tiếp đứng dậy rồi nói: “Trong điện thoại di động của tôi không có ảnh của người đó, sau khi về nhà tôi sẽ gửi cho chị sau…” “Còn về chuyện tôi muốn lấy thứ gì của người đó thì đến lúc đó tôi cũng sẽ nói cho chị luôn. “Mộ Nhất Vi, ngoài phòng học có một người bạn tới tìm em.” “Cô Bạch, tìm em ạ?” “Đúng đó, là một cô bé rất xinh xắn.” “Gô bé ư?” Mộ Nhất Vi híp mắt cười rồi chạy tung tăng ra khỏi phòng học. Trên hành lang trống trải kia cũng không nhìn thấy những người khác. Mộ Nhất Vi quay đầu nhìn trái nhìn phải thì nghe thấy có người gọi tên cô bé ở cách đó không xa: ‘Mộ Nhất Vi, chị ở đây này!” Mộ Nhất Vi ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện có một cô bé mặc áo bông, đội mũ lông màu hồng phấn, rất xinh đẹp. Cô bé đó không phải là Bảo Anh thì còn ai nữa chứ? Bởi vì lúc trước bị cạo trọc đầu, khoảng thời gian ngắn như thế này tóc còn chưa mọc đủ cho nên chỉ đành đội mũ tạm. Cô bé đang đứng trong sân vườn rồi phất tay với Mộ Nhất Vi: ‘Mộ Nhất Vị, em qua đây.” “Chị Bảo Anh.” Mộ Nhất Vi nhìn thấy Bảo Anh thì nở một nụ cười vui vẻ. Nhưng rất nhanh cô bé lại nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt cô bé xuất hiện vẻ sợ hãi. “Mộ Nhất Vi, em qua đây, chị sẽ không đánh em đâu.”