Chương 4938 “Vậy em nói rõ ràng là cậu ta đẩy em trước, sau đó tự mình ngã xuống đất thì cô có tin không?” Bạch Sương nghe vậy thì tức tới nỗi méo cả miệng. “Quan Tử Việt, thái độ của con thế nào đó?” Quan Tử Việt nhún vai với thái độ vô tội: “Cô Bạch, chẳng lẽ cô không phát hiện ra rằng con đang nói đạo lý với cô sao?” “Cha con từng dạy con, làm chuyện gì cũng phải nói lý.” “Cô Bạch, cô đừng nói là cô đang thẹn quá hoá giận nhé! Dù sao con cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi, cô thẹn quá hoá giận với một đứa bé thế này, ra ngoài người ta nghe thấy người ta cười chết, cô biết không?” “GOII= Quan Tử Việt không cho Bạch Sương có thêm cơ hội nói lung tung, cậu bé ngoảnh đầu nhìn Lâm Tiểu Bàn: “Cả cậu nữa, Lâm Tiểu Bàn, tớ hỏi cậu, con mắt nào của cậu thấy tớ đấy cậu đó?” Lâm Tiểu Bàn bình thường chỉ có ăn với ngủ, vê mặt trí thông minh thì dường như Quan Tử Việt áp đảo cậu bé đó hoàn toàn. Bây giờ Quan Tử Việt hỏi như thế, cậu †a lập tức nói: “Tớ biết là cậu!” “Hai chúng ta phải nói lý mới được, cậu không nhìn thấy thì sao biết được là tớ?” “Tại vì cậu với Mộ Nhất Vi là bạn thân, ban nấy tớ bắt nạt cậu ấy, cậu qua đây giúp đỡ nên mới đẩy tớ ngã.” Quan Tử Việt nghe xong, ngẩng đầu nhìn Bạch Sương: “Cô Bạch nghe thấy chưa thế? Ban nấy Lâm Tiểu Bàn đã tự mồm nhận rằng cậu ấy bắt nạt Mộ Nhất Vi trước.” Sắc mặt Bạch Sương ngại ngùng vô cùng, cô ta tức giận nhìn Lâm Tiểu Bàn. Cô ta thấy thằng bé Lâm Tiểu Bàn này vừa ngu vừa xấu, đúng là ngu chết đi được! Nói xong, Quan Tử Việt quay người đi tới trước mặt Mộ Nhất Vi. Dùng sức đẩy Mộ Nhất Vi một cái, Mộ Nhất Vi bị đẩy mấy bước, đi tới trước mặt Lâm Tiểu Bàn. Tên Lâm Tiểu Bàn này cao hơn cô bé tâm nửa cái đầu, vả lại trông rất đô con. Lần nào Mộ Nhất Vi nhìn thấy cậu ta cũng sợ. Lúc này đột nhiên lại bị Quan Tử Việt đẩy qua đây, cô bé dường như bất giác định lùi về phía sau. Nhưng chưa kịp lùi bước nào thì lại bị Quan Tử Việt túm lại. “Mộ Nhất Vi, em còn nhớ lời anh từng nói với em không?” Mộ Nhất Vi nuốt nước bọt, nhìn sang Quan Tử Việt: “Anh Tử Việt, lời anh nói với em quả thực nhiều quá, anh đang nói tới câu nào, em không nhớ nữa… Quan Tử Việt tức giận nhíu mày: “Có phải anh từng nói với em, từ nay trở đi, trên thế giới này chỉ có mình anh được bắt nạt em, người khác không được.” Mộ Nhất Vi yếu ớt gật đầu. Hình như cô bé đã nhớ ra câu nói đó. “Vậy từ hôm nay, anh sẽ bổ sung thêm một câu, sau này nếu có ai bắt nạt em, em phải đánh trả không do dự cho anh nghe chưa? Có hậu quả gì thì anh gánh!” Mộ Nhất Vi nước mắt ròng ròng nhìn Quan Tử Việt, đôi mắt to tròn đó dường như đã có những vì sao đang sáng lên: “Anh Tử Việt, được như thế thật hả?” “Đương nhiên là được, sau này nếu như thằng Lâm Tiểu Bàn này dám tới bắt nạt em, anh sẽ lập tức đẩy nó ngã gấy hai cái rằng, biến thành một thằng béo mất răng!”