Chương 4955 Dựa vào hiểu biết đối với Quan Triều Viễn, bình thường cho dù công ty gặp phải chuyện cực lớn, anh cũng sẽ bình thản như không có chuyện gì. Mà hôm nay thì sao, chỉ là một cuộc điện thoại đã đủ để khiến anh phải biến sắc, chứng minh chuyện này hẳn là rất khó giải quyết. Một giây trước Tô Lam còn đang nghĩ xem lát nữa nên giày vò anh như thế nào. Nhưng đến lúc này rồi, những suy nghĩ này không đã biết bay biến đi đâu. Cô lập tức buông đũa xuống, lo lắng hỏi: “Sao vậy, có phải là nghiêm trọng lắm không?” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lo lắng của Tô Lam, anh cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn. Anh vừa mặc áo khoác, vừa đi đến bên cạnh Tô Lam, cúi người đưa tay vén phần †óc mái cô ra sau tai, sau đó hôn nhẹ lên má cô: “Đừng lo, không sao đâu.” Động tác thân mật này khiến Tô Lam hơi đỏ mặt. Cô mất hứng trừng Quan Triều Viễn: “Lâm Mộc và mấy đứa trẻ đều đang ở đây nhìn đấy, anh không †ém tém lại được à?” Cùng đêm hôm đó, Tô Lam do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Chiến Lưu Thành. Điện thoại vang lên ba bốn lần rồi mới được kết nối. Giọng nói vui vẻ đầu bên kia truyền tới, trong đó hình như còn mang theo ý mừng rỡ ngoài ý muốn: “Quả ớt nhỏ, không ngờ cô lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng tây à?” Không biết vì sao, mỗi lần Chiến Lưu Thành gọi cô là quả ớt nhỏ, Tô Lam lại có cảm giác toàn thân như muốn nổi hết da gà da vịt cả lên. Biệt danh hơi mập mờ này, ngoài Quan Triều Viễn ra, bất cứ một người đàn ông nào gọi cô như vậy cô đều cảm thấy khó chịu. “Tôi có tên của tôi, tên tôi là Tô Lam, phiền anh lần sau gọi tên tôi đi!” Tô Lam cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng, không mang tính công kích mạnh như vậy. Bởi vì khi cô đối diện với loại đàn ông vừa gặp đã tỏ tình, thậm chí còn lợi dụng sự đồng cảm của mình để ăn hôi, sàm sỡ cô thì không có chút hảo cảm nào. Nếu như không phải vì Nguyễn Phương Thảo muốn tìm anh ta, cô sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới. “Được, quả ớt nhỏ, nghe cô cả đấy!” “.u Xem ra mạch não của hai người bọn họ không chung một tuyến đường rồi. Có lẽ Chiến Lưu Thành chẳng nghe hiểu mình nói gì cải Vì để biên kịch “Đại Mộng Vô Song hai”, chẳng lẽ cô không nhịn được sao? “Đúng rồi, quả ớt nhỏ, sao muộn vậy mới gọi điện cho tôi? Có phải là đã nghĩ thông suốt đề nghị lần trước của tôi rồi đúng không?” Chiến Lưu Thành đột nhiên nói như | thế khiến Tô Lam không bắt kịp tiến độ: “Lần trước anh đề nghị gì?” “Cô dễ quên thật đấy, đúng là khiến người ta đau lòng! Không phải tôi đã nói cô cứ nghĩ thật kỹ, nhận lời tỏ tình của tôi ư?” Tô Lam nghe xong, suýt nữa phun ra một ngụm máu. “Anh hai, trí nhớ của anh kém vậy à? Có phải anh quên tôi là phụ nữ đã có chồng rồi không?” Đầu bên kia điện thoại, giọng của Chiến Lưu Thành mang theo chút ý cười, nửa thật nửa giả nói vọng vào: “Đương nhiên tôi chưa quên, nhưng tôi cũng hy vọng rằng cô có thể nhớ cho rõ, lúc ấy tôi còn nói một câu khác, dù cô kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn, tôi chờ được!” Câu này chọc Tô Lam suýt nữa nôn ra một ngụm máu. Nếu không phải là vì Nguyễn Phương Thảo, chắc chắn cô sẽ không hề nghĩ đến việc gọi điện cho tên điên này. Tô Lam gác điện thoại hít sâu _ mấy hơi, ép mình phải tỉnh táo lại. Cô gượng gạo đẩy chủ đề sang một bên: “Chúng ta khoan đã nói chuyện này.