Chương 4967 “Cút?” Tô Lam lập tức trợn tròn mắt. Đúng là vẻ ngoài người đàn ông †rước mắt này rất điển trai, nhưng mở miệng ngậm miệng nói với một cô gái lại dùng chữ “Cút” này, có phải hơi quá đáng hay không? “Hừ!” Chiến Lưu Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng. Anh ta nhìn lướt qua Tô Lam đang đứng tại chỗ, xoay người rời đi không chút do dự. Tô Lam ngơ luôn, cũng chỉ vì mình muốn kêu anh ta gặp mặt Nguyễn Phương Thảo một lần mà lại chạm phải vảy ngược của anh ta, khiến thái độ của anh ta đối với mình thay đổi lớn như thế? Trong khi Tô Lam đang ngơ người, bác bảo vệ gác cổng tiến lên, mở miệng nói trước: “Bác bảo nhé, cậu ta không chỉ là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng mà còn rất không lễ phép nữa!” Tô Lam nhíu mày: “Đúng lúc dạo này cháu làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, còn tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch nữa! Lần này dù thế nào cũng phải thử thăm dò tảng đá cứng này.” Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, gần như ngày nào Tô Lam cũng đợi ở ngoài khu chung cư, chắn đường Chiến Lưu Thành trên con đường về nhà mà anh ta phải đi qua mỗi ngày. Không ngờ cuộc sống của anh ta vô cùng có quy luật. Thế nên mỗi ngày sau khi tan làm, dường như Tô Lam đều có thể tới chắn đường anh ta. Mấy ngày nay, Tô Lam duy trì khoảng cách tâm một mét với anh ta, miệng nhỏ cứ lải nhà lải nhải nói chuyện phiếm với anh ta. Kể những chuyện cô được nghe, kể chuyện hôm nay cô làm những gì, chuyện gì có thể kể đều kể hết. Lúc mới đầu Chiến Lưu Thành còn bị độ dày da mặt của cô làm cho kinh ngạc. Bởi vì trước Tô Lam, cũng không phải chưa từng có cô gái nào tỏ tình với anh ta, nhưng chỉ cần anh ta nói một chữ “cút” là lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Riêng Tô Lam kiên nhân không rời mà còn đi theo sau lưng anh ta, cứ như một con vịt ù ù cạc cạc ôn ào không ngừng. Từ phản cảm ban đầu bây giờ biến thành làm lơ. Cho đến cuối cùng, thậm chí anh ta còn bắt đầu quen với việc bên tai có tiếng lải nhải này. Mặc dù Tô Lam đi theo anh ta suốt một đường, anh ta cũng không đuổi cô. Trái lại khi nghe giọng nói nhanh nhảu của cô mà có cảm giác vui vẻ giản đơn. Vì thế, sau năm ngày Tô Lam bám theo anh, Chiến Lưu Thành lại ngoài ý muốn mở cái miệng vàng ra: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tô Lam đang miệng nói liến thoáng không ngừng lập tức im mồm lại. Cô vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, bước về phía trước hai bước: “Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với tôi rồi!” Chiến Lưu Thành lạnh lùng nhìn quét qua cô: “Chỗ này còn có ai khác à?” Mặt mày Tô Lam lập tức hớn hở: “Tôi hy vọng anh có thể gặp mặt Nguyễn Phương Thảo một lần. Chuyện của ba năm trước, có lẽ còn rất nhiều việc anh vốn chưa hiểu rõ được chuyện bên trong đó.” Chiến Lưu Thành do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng. Anh ta thờ ơ nhìn chăm chằm Tô Lam: “Tôi đã về đến nhà, cô chắc chắn phải tiếp tục đi theo nữa sao?” “Chúc anh một ngày cuối tuần vui vẻ!” Tô Lam cười một tiếng, cũng không dây dưa lằng nhằng nữa mà sảng khoái rời đi. Khi Tô Lam lên xe chuẩn bị đi mất, có thể thấy Chiến Lưu Thành mang vẻ mặt rối rắm đứng tại chỗ. Thật ra thì trong lòng cô vẫn không chắc lắm, vì thời gian chỉ còn lại một ngày cuối cùng. Nếu ngày mai Chiến Lưu Thành vẫn không muốn gặp Nguyễn Phương Thảo, vậy sự hợp tác giữa hai người các cô coi như bị bỏ lỡ. Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng trong thời hạn một tuần lễ mà Tô Lam nói với Phương Trí Thành. Tối hôm qua Tô Lam cũng không chờ tới khi Chiến Lưu Thành trả lời, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nản chí ngã lòng, ngay cả khi làm việc cũng chẳng có tinh thần gì.