Chương 4986 Tô Lam vừa bị đau, bây giờ tính tình cũng trở nên vô cùng nổi nóng: “Anh không nghe rõ sao? Anh ấy là chồng tôi, aI” Tô Lam còn chưa nói xong, cổ tay lại bị anh ta năm chặt một lần nữa: “Cô đã kết hôn rồi?” Tô Lam chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, cô muốn giấy ra mà không được. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng: ‘Chiến Lưu Thành, đến lúc này anh còn giả điên giả ngốc cái gì nữa? Không phải ngay từ đầu anh đã biết là tôi đã kết hôn rồi sao? Không sai, tôi đã kết hôn rồi, tôi đã nói với anh rằng tôi không quan tâm đ ến anh, bây giờ anh đã tin chưa?” Đáy mắt của Chiến Lưu Thành tràn đầy sự bàng hoàng và đau đớn: “Cô… Cô là người phụ nữ đầu tiên mà tôi yêu.” Bởi vì vừa phải chịu một sự đả kích quả lớn, lời nói của Chiến Lưu Thành trở nên vô cùng chân thật. Thế nhưng khi Tô Lam nghe được những lời này, cả người giống như bị sét đánh ngang tai. Cô không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Anh nói cái gì vậy?” Nhưng khi Chiến Lưu Thành lấy lại được tỉnh thần, đáy mắt chỉ toàn một màu ảm đạm: “Tôi đã nói rồi, cô là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để cô đi” Giọng điệu âm u lại lạnh lẽo như băng này khiến Tô Lam cảm thấy lạnh tóc gáy. Cô thực sự đang vô cùng sợ hãi, vì vậy cô cố gắng đấu tranh trong tuyệt vọng: “Chiến Lưu Thành, anh có điên không? Thả tôi ra” Xung quanh hồ có một hành lang uốn quanh, nơi đó có không ít người đang đi dạo, chỗ đó bây giờ cũng có không ít người, sự ồn ào giữa Tô Lam và Chiến Lưu Thành đã khiến cho đám người xung quanh nhao nhao tới gần xem xem có chuyện gì, cùng với đó là ánh mắt hoài nghi nhìn Chiến Lưu Thành. “Nhìn gì mà nhìn, mau cút đi cho tôi!” Chiến Lưu Thành sinh ra đã mang theo một loại cảm giác áp bức người khác. Giọng điệu không kiên nhân ấy đã khiến những người đang vây xung quanh hóng chuyện cũng sợ đến mức phải tự động rời đi. Tô Lam có chút sợ hãi: ‘Chiến Lưu Thành, anh bình tĩnh lại đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên vì chuyện của Nguyễn Phương Thảo mà dây dưa với anh, là tôi không đúng, tôi xin lỗi!” “Tôi không cần cô xin lỗi, không cần phải xin lỗi, thứ tôi muốn là cô!” Giờ phút này Chiến Lưu Thành thật sự rất giống một tên côn đồ, từ đầu đến cuối anh ta đều không hề để ý tới cảm nhận của Tô Lam. Lần này anh ta tới tìm Tô Lam cũng chỉ là để nói cho cô biết quyết định của mình mà thôi. “Cái tên điên này!” Tô Lam liều mạng cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh ta, hoảng hốt chạy về phía văn phòng. Nhìn bóng lưng của Tô Lam, Chiến Lưu Thành khẽ nhếch miệng lên, nở một nụ cười lạnh: “Cô sẽ đồng ý thôi!” Nói xong lời này, Chiến Lưu Thành lấy điện thoại di động ra, không biết là đang gọi điện thoại cho ai: “Hẹn nhà biên kịch Nguyễn Phương Thảo ba năm trước bị vụ bê bối kia quấn quanh người cho tôi, không phải là cô ta muốn gặp Chiến Lưu Thành sao? Tôi sẽ cho cô ta gặp!” Tô Lam đang chạy như điên, cô không dám dừng lại. Mãi cho đến khi chạy vào tới phòng thu, cô mới hổn hển th ở dốc rồi ngồi xuống ghế của mình.