Chương 4989 Điều đầu tiên mà anh làm chính là gọi Lục Anh Khoa tới: “Điều tra người đàn ông lần trước ở cùng Tô Lam, †ôi muốn tất cả tư liệu của anh ta.” Lục Anh Khoa gật đầu rồi xoay người rời đi. Quan Triều Viễn lại rơi vào trạng thái trâm tư, mặc kệ người đàn ông kia có thân phận và địa vị như thế nào, chỉ cần biết được anh ta có h@m muốn đối với Tô Lam thì Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Lục Anh Khoa cho người điều tra cả ngày trời, cuối cùng cũng tra ra thân phận của Chiến Lưu Thành, anh ta có một thân phận vô cùng đơn giản. Anh ta đã đi du học và chỉ mới về nước vào nửa năm trước. Trong nửa năm qua, anh ta hầu như không làm gì cả, chỉ là một du khách thất nghiệp. Vì vậy có thể thấy, bối cảnh của anh †a chắc chắn là ở nước ngoài. Nhưng nếu là ở nước ngoài, muốn điều tra rõ thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. “Như vậy có nghĩa anh ta là một nhân vật không tâm thường?” Quan Triều Viễn nheo mắt lại nhìn chăm chằm vào tấm ảnh bên góc phải phía trên túi hồ sơ, đôi mắt sáng rực. Trong ảnh, khuôn mặt của Chiến Lưu Thành vô cùng đẹp, nhưng cả người anh ta đều tỏa ra một loại cảm giác lạnh lẽo âm u. Đặc biệt là đôi mắt anh ta, sâu thăm thảm và dường như bị bao trùm bởi bóng tối. Kiểu người như vậy, chỉ cần nhìn vào mắt thôi cũng biết được anh ta là một nhân vật vô cùng phức tạp. Lục Anh Khoa thấy Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày thì không khỏi cảm thán, trái tim của Tô Lam thật là lớn! “Anh tiếp tục điều tra cho tôi, nếu cần thì có thể sử dụng những mối quan hệ ở nước ngoài.” Lần này có vẻ như anh đã gặp phải một đối thủ không tâm thường rồi. Nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần là kẻ có một chút h@m muốn đối với Tô Lam thì anh cũng sẽ dùng mọi biện pháp khiến kẻ đó phải biến mất. “Đã rối” Trong lòng Lục Anh Khoa bây giờ đang vô cùng khiếp sợ nhưng anh ta không hề biểu hiện điều đó ra ngoài. Mạng lưới quan hệ ở nước ngoài vô cùng phức tạp, nếu muốn điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ hao phí không ít nhân lực và tiền của. Nhưng mà điều mà Lục Anh Khoa không ngờ tới là, trong nửa tháng trời anh ta không thể điều tra ra một chút thông tin nào. Chiến Lưu Thành giống như là bước ra từ không khí vậy. Từ trước đến nay Quan Triều Viễn chưa từng biết sợ hãi trước đối thủ trên thương trường. Thậm chí cũng không bao giờ lộ ra vẻ lo lắng nào nhưng chuyện lần này đã thực sự khiến anh phải để tâm. Ở phía bên này, vì việc nói chuyện với Chiến Lưu Thành đã thất bại, nên Tô Lam quyết định việc để Nguyễn Phương Thảo trở thành biên kịch của “Đại Mộng Vô Song” phải tạm thời dừng lại rồi. Hơn thế nữa, chỉ vì chuyện này mà thiếu chút nữa cô đã cãi nhau to với Quan Triều Viễn. Chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông. Hôm nay vừa đúng ngày Thẩm Thiên Nhật xuất viện. Vừa mới xuất viện, ông ta đã gọi điện cho đoàn làm phim ngay lập tức. Ông ta chuẩn bị đến đoàn làm phim để theo dõi tiến độ. “Tô Lam, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Phương Trí Thành vừa cúp điện thoại vừa quay đầu lại nhìn Tô Lam, vẻ mặt đầy lo lắng: “Nếu đạo diễn Thẩm biết được chúng ta vì quay ngoại cảnh mà trì hoãn tiến độ, ông ta chắc chắn sẽ vô cùng tức giận!” Tô Lam cũng khổ sở chau mày: “Không còn cách nào khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể nói sự thật thôi.” Hai người Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan nhìn lại đoàn làm phim hiện tại đã ngừng làm việc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.