Chương 5012 Tô Lam giả vờ như không biết gì và không nhìn thấy gì cả. Cô nheo mắt cười rồi đi đến bên cạnh Phương Thu Cúc. Tô Lam thấy bộ quần áo bệnh nhân được gấp gọn gàng đặt trên giường thì nói nửa thật nửa đùa: “Sao thế? Tôi xuống dưới tầng lâu vậy mà cô vẫn chưa thay quần áo à?” Cô nói đến đây thì dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Chiến Minh Khoa, vừa cười vừa nói: “Tôi biết đàn ông các anh đều vụng về như nhau mà, hay là thế này đi, tôi giúp cô thay nhé cô Phương?” BI Chiến Minh Khoa nhìn Tô Lam và Phương Thu Cúc bằng ánh mắt nhàn nhạt rồi xoay người đi ra khỏi phòng: “Hai người thay quần áo đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Sau khi thấy Chiến Minh Khoa ra khỏi phòng, Phương Thu Cúc mới lên tiếng: “Cô Tô, cảm ơn cô nhiều.” Tô Lam nhíu mày, cảm thấy vô cùng hoài nghỉ: “Cô Phương, thực ra tôi không hiểu, rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và anh Chiến là…” Thực ra Tô Lam biết đây là chuyện riêng tư của người khác, mình không nên hỏi thì hơn, nếu không sẽ khiến đối phương cảm thấy vô cùng lúng túng. Thế nhưng mối quan hệ giữa Phương Thu Cúc và Chiến Minh Khoa đã làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của Nguyễn Bảo Lan nên Tô Lam mới không nhịn được nữa. Cũng may là Phương Thu Cúc không trách cứ khi cô hỏi như vậy. Chẳng qua sau khi nghe cô hỏi xong thì sắc mặt của cô ta trở nên hơi khó coi. “Cô Phương, xin lỗi cô nhé, tôi biết câu hỏi của tôi rất đường đột, nếu cô không muốn trả lời cũng không sao. Đi thôi, tôi giúp cô thay quần áo.” Tô Lam cười cười rồi xoay người cầm bộ quần áo bệnh nhân lên, chuẩn bị giúp Phương Thu Cúc thay quần áo. Trong bầu không khí yên tĩnh đó, chẳng mấy chốc mà Tô Lam đã thay xong quần áo cho Phương Thu Cúc. Lúc cô cài chiếc cúc cuối cùng, rốt cuộc Phương Thu Cúc cũng mở lời: “Cô Tô, cô không cần phải cảm thấy xấu hổ đâu. Nếu tôi là bạn của Nguyễn Bảo Lan thì chắc tôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi thứ như cô thôi.” Dù sao thì vừa rồi trước mặt Nguyễn Bảo Lan, Thẩm Tư Huy cũng đã vỗ ngực bảo đảm rằng đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc không có bất cứ quan hệ gì với anh ta mà đứa bé ấy là con của Chiến Minh Khoa, ngay cả bản thân Phương Thu Cúc cũng đã thừa nhận chuyện đó. Nhưng bây giờ khi thấy biểu hiện của hai người họ thì hình như mọi chuyện lại không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Nhỡ đâu đứa bé trong bụng Phương Thu Cúc không phải là con của Chiến Minh Khoa, vậy tức là Thẩm Tư Huy đang cố tình lừa gạt Nguyễn Bảo Lan rồi còn gì. “Rốt cuộc mối quan hệ giữa tôi và Chiến Minh Khoa là như thế nào thì thực sự tôi không thể nói cho cô biết được. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô rằng đứa bé trong bụng tôi chắc chắn không phải con của Thẩm Tư Huy.” Lúc nói câu này, khuôn mặt Phương Thu Cúc tràn ngập sự chân thành. Mặc dù Tô Lam chưa gặp qua nhiều loại người nhưng cô cho rằng, một người có ánh mắt như Phương Thu Cúc chắc chắn không phải người sẽ nói dối. Thấy Tô Lam không nói câu nào thì Phương Thu Cúc vội vàng giải thích: “Cô Tô, cô không tin lời tôi nói ư?” Tô Lam lắc đầu: ‘Ánh mắt của một người không biết nói dối. Bảo Lan là bạn tôi nhưng đúng là có một số chuyện cô ấy phải tự mình xử lý. Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi không ở đây làm phiên cô nữa.” Phương Thu Cúc nhìn Tô Lam ra chiều suy nghĩ rồi cuối cùng gật đầu một cái. Tô Lam xoay người đi về phía cửa, lúc tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì bỗng nhiên cô dừng bước chân lại rồi quay đầu nhìn về phía Phương Thu Cúc: “Dù tôi chỉ là người ngoài nhưng tôi có thể nhìn ra, anh Chiến thực sự rất quan tâm đ ến cô.”