Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 477-480

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Chờ tới khi Tô Lam lại mở mắt ra, đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn đã biến thành màu đỏ tươi như máu.

“Tô Lam, cô nhớ kỹ những gì cô nói, đừng hối hận”

KIUU Tô Lam đang định nói gì đó, thì môi đã bị Quan Triều Viễn chặn lại, anh điên cuồng hôn cô, không hề dịu dàng chút nào.

Tô Lam ra sức vùng vẫy.

“Không phải là vì em trai cô sao? Là vì tạo ra cảnh tượng chúng ta tình cảm mặn nồng, cô giả vờ cái gì chứ?”

Quan Triều Viễn tức giận, xé rách đồ ngủ của Tô Lam.

“Quan Triều Viễn, anh dừng lại! Dừng lại!”

“Cô là người phụ nữ của Quan Triều Viễn tôi! Tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó! Tô Lam, cô nhớ kỹ cho tôi! Cô là người phụ nữ của tôi! Khi xưa tôi bỏ triệu mua cô!

Cô đã bán mình cho tôi! Cô không có tư cách bảo tôi dừng lại!”

Mỗi câu của Quan Triều Viễn đều giống như lưỡi dao đâm vào trái tim Tô Lam.

Đúng thế, anh đã bỏ một triệu mua cô, cô còn mong chờ gì nữa chứ? Cái gì mà yêu cô, chẳng qua chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi…

Quan Triều Viễn chiếm lấy cơ thể Tô Lam cực kỳ dã man, không hôn, không có bất kỳ dạo đầu nào!

Tô Lam đau đến mức xé ruột xé gan!

Dường như Quan Triều Viễn chỉ muốn trừng phạt cô, không hề quyến luyến, vội vàng kết thúc, mặc quần áo rồi rời đi.

Tô Lam nằm trên giường, giống như người mất hồn.

Đau đớn trên người dần dần lan ra, nhưng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô.

Suy cho cùng, chẳng qua cô chỉ là một món đồ chơi trong tay Quan Triều Viễn mà thôi, một công cụ phát tiết, chỉ thế mà thôi.

Cô vừa nhắm mắt lại, nước mắt liền lăn xuống, rơi lên gối.

Đồ ngủ bị Quan Triều Viễn xé thành mảnh vụn, rơi đầy trên giường.

Quan Triều Viễn ơi Quan Triều Viễn.

Vì sao trái tim tôi đang dần lại gần anh, còn trái tim anh lại ngày càng rời xa tôi chứ? Thậm chí cô còn hơi nghi ngờ, khoảng thời gian nằm viện lúc trước, sự dịu dàng vô bờ mà Quan Triều Viễn dành cho cô chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của anh chứ? Đêm nay định sẵn là một đêm khó ngủ.

Tô Lam ở nhà hai ngày, hai ngày này Quan Triều Viễn đều không về, cũng không gửi tin wechat, càng đừng nói đến gọi điện, dường như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Hai ngày nay, Tô Lam ngơ ngơ ngác ngác, vốn định đi †hăm Tô Kiêm Mặc, nhưng đêm đó Quan Triều Viễn giày vò quá kinh khủng, cả người cô đau đớn, đến đi lại cũng đau đến không chịu nổi, cô không muốn Tô Kiêm Mặc: thấy dáng vẻ này của cô.

Vì thế, cô cũng chỉ gọi điện cho Tô Kiêm Mặc, hỏi thăm Tình hình của cậu.

Hai ngày nay, trong đầu của Tô Lam luôn nhớ lại khuôn mặt tức giận và những câu nói kia của Quan Triều Viễn.

Trước giờ cô chưa từng yêu tôi? Cô chỉ để ý đến em trai cô, có đúng không? Cô thật sự chưa từng yêu anh sao? Không có chút nào sao? Vấn đề này, bản thân Tô Lam cũng không rõ.

Chương

Ngày thứ ba, Tô Lam nhận được cuộc gọi của đoàn phim, muốn cô nhanh chóng đến thành phố A để tiếp tục quay “Chuyến đi lãng mạn”.

Cô lập tức điều lại trạng thái, đi đến thành phố A, để bản thân bận một chút, bận một chút, sẽ không nghĩ nhiều như thế nữa.

Đến thành phố A quay phim, Tô Lam luôn ép bản thân hòa mình vào nhân vật, nhưng lần đầu tiên cô gặp phải vấn đề về tình cảm như này, trạng thái luôn không quá tốt.

Nghiêm Kha hiểu Tô Lam, mặc dù khả năng diễn xuất của Tô Lam rất giỏi, nhưng mọi người đều biết phim hài là thể loại thử thách khả năng diễn xuất nhất, người giống như Tô Lam, vừa tốt nghiệp đại học, lại còn lần đầu tiếp xúc với phim hài, cũng cho phép cô phạm lỗi.

Hình Triều Dương lại là một đàn anh rất đáng tin, rất quan tâm chăm sóc cho Tô Lam.

“Tôi quen? Nam hay nữ?”

Nghiêm Kha không trả lời câu hỏi của Tô Lam.

Đang nói chuyện, người nào đó đã xuất hiện long trọng!

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tô Lam cũng khóc không ra nước mắt.

“Hello, Tô Lam thân yêu, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”

Trên mặt Mục Nhiễm Tranh vẫn là nụ cười đặc thù của anh, nụ cười cực kỳ xấu xa!

“Sao lại là anh chứ? Anh có thể tránh xa tôi chút không?

Sao ở đoàn phim nào tôi cũng „é thấy anh thế: lệ, Lời tố cáo của Tô Lam khiến tất cả nhân viên đều bật cười.

“Này, cái cô Tô Lam kia, nổi tiếng rồi thì muốn ném ông đây sang một bên có đúng không?”

Hai người cũng không thể thiếu một trận đấu khẩu.

Vì bộ phim điện ảnh này kể về câu chuyện trong chuyến du lịch, vì thế không khỏi gặp được nhiều loại người, vì vậy, Nghiêm Kha mời tới rất nhiều diễn viên khách mời.

Trong phim, Mục Nhiễm Tranh đóng vai một cậu công tử nhà giàu mới nổi, dùng cách mọi người hay nói, chính là một tên đại gia ngốc nghếch.

Biên Lãng và Thẩm Mạn nói vài ba câu liền lừa được một triệu từ chỗ tên đại gia ngốc nghếch này.

Thế nhưng, vai diễn của Mục Nhiễm Tranh chỉ có ba cảnh, quay nửa ngày là xong.

Chương

Buổi chiều quay xong, Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lam.

Thế mà Tô Lam lại mở lời trước.

“Đại gia ngốc, tối nay có lịch gì không? Đi uống vài li?”

“Được, vừa khéo tôi cũng có chút chuyện muốn nói với cô, thế nhưng, cô có thể đừng gọi tôi là đại gia ngốc nữa không?”

Mục Nhiễm Tranh búng một cái vào trán Tô Lam.

“Tôi không gọi anh là đại gia ngốc, đại gia ngốc!”

“À! Giỏi lắm Tô Lam! Cô vẫn gọi tôi là Hắc Thổ đi!”

“Đây là tự anh nói đấy nhé, sau này tôi lại gọi anh là Hắc.

Thổ, anh đừng có không vuil”

Vừa khéo tối nay cũng không có cảnh quay của Tô Lam, hai người liền trực tiếp đến khách sạn Tô Lam ở, mua vài món nhắm và vài chai bia.

Còn chưa ăn món nhắm, còn chưa nói gì, Tô Lam đã cầm một chai bia lên, uống ừng ực.

“Đm… Biết là cô tửu lượng tốt, nhưng cô có thể đừng hung ác thế được không? Như này tôi rất mất mặt đó, không uống bằng một người phụ nữ!”

Tửu lượng của Mục Nhiễm Tranh không tốt, vì thế anh thường hay kiểm soát mình.

Tô Lam lau khóe miệng, đặt chai không lên mặt bàn.

“Uống rượu với tôi, đã bao giờ anh có thể diện chứ?”

“Được rồi”

Tô Lam nói đúng sự thật, Mục Nhiễm Tranh cũng không phản bác.

“Nói đi, có phải anh tìm tôi có chuyện riêng không?” Tô Lam cầm đũa, bắt đầu ăn.

“Tôi nói cho cô biết cô đoán xem tối hôm đó tôi nhìn thấy ai?’ Mục Nhiễm Tranh thần thần bí bí sán lại gần Tô Lam.

“Tôi nào biết anh thấy ai chứ, anh nói chuyện có thể nói một lèo được không, muốn nói thì nói, không muốn nói Thì thôi”

“Này! Hôm nay sao cô nói chuyện đầy mùi thuốc súng thế? Cô ăn nhầm thuốc nổ à?”

Mấy ngày nay Tô Lam luôn điều chỉnh trạng thái của mình, cảm xúc rất khó tìm được điểm đột phá, hôm nay gặp được Mục Nhiễm Tranh, coi như có thể thoải mái một chút, cũng không đè nén cảm xúc của mình nữa.

“Được rồi, được rồi, là tôi nợ cô, bà cô ạ, được chưa? Tôi nói này, hôm trời mưa to ý, trước cửa nhà Tiêu Mạch Nhiên, tôi nhìn thấy chú tôi.”

Sắc mặt Tô Lam trầm xuống, rồi tiếp tục ăn thức ăn, không nói năng gì.

Mục Nhiễm Tranh cũng nhận ra, dường như tâm trạng cô không tốt.

“Tiêu Mạch Nhiên hôn chú tôi, là do Tiêu Mạch Nhiên chủ động, chú tôi tuyệt đối không đáp lại!”

Mục Nhiễm Tranh cũng không biết vì sao anh phải nói đỡ cho chú mình, chỉ nói thật đến đó.

“Sau đó?”

“Sau đó? Gô còn hỏi sau đó? Tôi nói cho cô biết, cô cẩn thận một chút, đừng qua lại gần gũi như thế với Tiêu Mạch Nhiên, cô ta sắp cướp chồng cô rồi!”

Tô Lam cười lạnh lùng.

Mục Nhiễm Tranh không biết Tô Lam làm sao.

Chương

“Tôi nói này Tô Lam, không lẽ cô biết chuyện này rồi sao?”

“Nếu tôi nói với anh, tối hôm đó, chú anh đón Tiêu Mạch Nhiên đi ngay trước mắt tôi, anh tin không?”

“Đml! Có phải mưa to nên đầu óc cô bị chập không?

Ngay trước mắt cô, vì sao cô không xông tới chứ?” Mục Nhiễm Tranh trực tiếp ném đũa xuống bàn, thậm chí còn xắn tay áo.

“Tôi xông tới làm gì?”

“Nói thừa! Đó là chồng của cô! Cô mới là vợ danh chính ngôn thuận! Không cần biết giữa hai người họ có quan hệ gì, cô và chú tôi mới là vợ chồng! Vợ chồng được pháp luật thừa nhận! Cô nên trực tiếp xông tới nói với Tiêu Mạch Nhiên, cô là vợ chính thức! Ðm cô ta là kẻ thứ bai”

Mục Nhiễm Tranh lời lẽ kích động, giống như anh bị người khác cắm sừng vậy.

Tô Lam chỉ cười khổ, lại mở một chai bia nữa, uống vài ngụm.

“Sau đó, tôi và chú anh cãi nhau, cãi rất to, anh có biết lúc về anh ta nói gì không?”

Nước mắt của Tô Lam rơi tí tách, thấy Tô Lam khóc, Mục Nhiễm Tranh hơi không biết làm sao.

“Anh ta nói, anh ta và Tiêu Mạch Nhiên là bạn lâu năm, tôi không thể đến bạn bè cũng không cho anh ta gặp chứ? Thậm chí thư ký của anh ta còn nói với tôi, người đàn ông như anh ta, có vài ba hồng nhan tri kỷ cũng là chuyện bình thường, là vợ của anh ta, tôi nên hiểu… Tôi hiểu cái mẹ gì chứ?”

Mục Nhiễm Tranh liền rút vài tờ giấy, nhét vào trong tay Tô Lam.

Tô Lam cầm chai bia lên, lại uống một chai vào bụng.

“Vậy cô và chú ấy đã nói cái gì?”

“Anh ta hỏi tôi có từng yêu anh ta không, hôm đó tôi cũng rất tức giận, vì thế, tôi nói trước giờ tôi chưa từng yêu anh ta, trước đó ở cùng với anh ta, đó là vì Kiêm Mặc, anh ta rất tức giận, sau đó thì bỏ đi, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa liên lạc lại”

Mục Nhiễm Tranh võ đùi.

“Chắc chắn chú tôi tức điên rồi!”

Tô Lam lau nước mắt, nhìn Mục Nhiễm Tranh.

“Tô Lam, từ nhỏ chú tôi luôn là một người đàn ông có dục.

vọng chiếm hữu rất lớn, cho dù chú ấy chưa từng yêu cô, cô là vợ trên danh nghĩa của chú ấy, cô nhất định phải yêu chị chú ấy đã tỏ tình với cô rồi, cô còn nói không yêu chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ tức chết.”

Tô Lam thầm thở dài một hơi.

“Tôi không yêu anh ta…”

Mục Nhiễm Tranh lắc đầu.

“Không phải cô không yêu chú ấy, mà là cô không dám yêu chú ấy!

Câu này của Mục Nhiễm Tranh giống như chọc đúng vào điểm yếu của Tô Lam.

“Tô Lam, cô có thừa nhận không, trên thực tế là cô không dám yêu chú tôi, càng không dám thừa nhận cô yêu chú ấy, thậm chí cô còn trốn tránh tình cảm này”

“Năm năm yêu Mộ Dung Dịch kia, đã mài mòn hết tất cả tự tin của cô, vì thế, khi gặp được chú tôi, cô cảm thấy không xứng với chú ấy, vì thế, cô không dám yêu chú ấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio