Chương 5033 Đối với những từ ngữ công kích chính mình của mẹ Lục, nếu có thể không để trong lòng thì cô sẽ xem là chưa nghe thấy. Nhưng cô nhường nhịn như vậy, không những mẹ Lục càng ngày càng không biết phân biệt đúng sai, mà lại càng công kích cô thêm. Cô thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữal Tô Lam vốn có tính tình tốt như vậy cũng bị lửa làm cho bốc hỏa: “Dì à, nói thế nào đi chăng nữa thì dì cũng là một người nổi tiếng ở thủ đô! Nhưng hiện tại cứ mở miệng ra là dì lại đi mắng chửi người khác, hơn nữa câu nói nào cũng vô cùng khó nghe! Dì nói xem hiện tại dì cao quý ở chỗ nào cơ chứ!” Mẹ Lục nhìn thấy Tô Lam vẫn còn dám tranh luận, trong lúc nhất thời bà lại càng thêm tức giận. Bà đang định phản bác, lại bị Tô Lam vội vàng mở miệng chặn trước: “Dì Lục, có lẽ trong mắt của những kẻ có tiền như dì, nhà họ Quan và nhà họ Lục đều là những gia tộc danh giá mà không phải ai cũng có thể chạm tới. Nhưng cháu rất xin lỗi dì, Thúy Vân và cháu chưa từng có ý định cần phải nhờ vào nhà họ Lục các người để một bước bay lên thành phượng hoàng. Bởi vì hai chúng cháu vốn đã là phượng hoàng, cho dù ở dưới đất hay trên cành cao, thì đây cũng đã là chuyện không thể nào thay đổi được.” Khi Tô Lam nói những lời này, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười vô cùng tự tin. Ngay cả mẹ Lục cũng có thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tô Lam. “Tôi nhổ vào! Thật sự đúng là người không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người không biết xấu hổ như cô! Thật sự là khiến tôi mở mang tâm mắt! Làm gì có ai dám so sánh chính mình với phượng hoàng chứ, thật sự không hiểu rõ mình là ai là sao!” “Việc tôi có hiểu rõ chính mình là ai hay không, cũng không làm phiền dì Lục quan tâm đâu! Thay vì mỗi ngày đều gây rắc rối cho Thúy Vân, dì cũng nên về nghĩ cách thuyết phục con trai mình đi, dù sao để quyết định xem Lâm Thúy Vân có nên ở lại hay không thì trừ cô ấy ra cũng chỉ còn có giáo sư Lục, căn bản không năm trong phạm vi lo lắng của dì Lục. Dì cứ ở đây dây dưa như vậy, cùng lắm ở trong mắt bọn họ chỉ là một chú hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch mà thôi, điểm này chính bản thân dì còn không rõ ràng hay sao?” “Cô đang nói cái gì vậy? Cô đúng là đồ vô liêm sỉ” Mẹ Lục nghe thấy Tô Lam dám so sánh bà với một chú hề trong vở hài kịch, khuôn mặt của bà lập tức trở nên đỏ bừng. Trên hàng lang, hai người đang châm chọc nhau, dường như chỉ một chút nữa thôi là một trận đại chiến sẽ bạo phát. Cũng chính lúc này, sau lưng họ xuất hiện bóng dáng của Lâm Thúy Vân. Tô Lam liếc nhìn mẹ Lục một cái, cũng không tiếp tục tiếp tục tranh cãi cùng bà ở chỗ này nữa. Thay vào đó, cô quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Thúy Vân. Bởi vì cô rất phát hiện rằng, sau khi Lâm Thúy Vân đi ra khỏi phòng của chủ nhiệm Nhậm, vẻ mặt của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. “Thúy Vân, có chuyện gì vậy?” Là một người mẹ có ba đứa nhỏ, Tô Lam có thể hiểu rất rõ ràng tâm trạng của Lâm Thúy Vân lúc này. Bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, lẽ nào là kết quả siêu âm có vấn đề gì hay sao? Lâm Thúy Vân định nói gì đó nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ Lục đang đi phía sau lưng Tô Lam, vẻ mặt cô ấy hơi sửng sốt một chút, sau đó, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì.” Mẹ Lục nghe xong câu nói này thì lập tức trợn tròn mắt. Bà nhìn lên nhìn xuống vài vòng trên người Lâm Thúy Vân. Bà không bị mù, nét mặt Lâm Thúy Vân rõ ràng là không vui, cũng đang rất lo lắng! Mẹ Lục cau mày, nói chuyện với hai người: “Không phải vừa rồi các người nói muốn đi cùng nhau sao? Bây giờ tôi sẽ trở vê luôn, đỡ phải nhìn thấy các người mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!”