Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trên màn hình tỉ vi, là người phụ nữ béo kial Sao cô có thể không nhớ người phụ nữ béo này chứ, cô ăn vài cái tát của cô ta đó!
Người phụ nữ này thay đổi phong cách hùng hổ mấy ngày trước, hôm nay lại luôn nở nụ cười, rất hiển nhiên, đây là một buổi họp báo.
“Xin hỏi cô Châu, cô vội vàng mở cuộc họp báo là có chuyện gì thế?”
“Hôm nay tôi muốn trân trọng xin lỗi cô Tô Lam, là tôi hồ đồ đánh mất lương tâm, không nên vu oan giá họa cho cô ấy!”
Hiện trường ồn ào ầm ï!
Mấy ngày trước khi người phụ nữ này cực kỳ tức giận, thề thốt nói Tô Lam là kẻ thứ ba, mọi người còn nhớ rất rõ ràng!
Vậy mà nhanh như vậy cô ta đã sửa lời, chuyện này không khỏi khiến người khác nghi ngờ gì đó.
“Cô Châu, mấy ngày trước cô còn chắc chán là Tô Lam quyến rũ chồng cô, hiện giờ sao lại thay đổi chứ? Có phải ekip của Tô Lam muốn tẩy trắng cho cô ta không?”
Châu Kỳ vội vàng lắc đầu.
“Trước đây tôi nói như vậy, là vì Tống Di Văn, Tô Lam cướp mất quảng cáo của cô ta, khiến cô ta không thoải mái trong lòng, cô ta liền gọi điện thoại hỏi xem tôi có thể giúp cô ta không, nếu có thể, sẽ tình nguyện đầu tư cho công ty chúng tôi, mọi người cũng biết công ty của chúng tôi sắp phá sản rồi, tôi cũng bị ép không còn cách nào khác…”
Châu Kỳ vừa nói vừa khóc.
“Tôi xin lỗi Tô Lam, tôi không nên hắt nước bẩn vào cô, cô là một diễn viên tốt, cái cô Tống Di Văn kia mới không ra gì, thứ cô ta hứa sẽ cho chúng tôi đều không thấy đâu! Sao tôi còn phải làm nòng súng cho cô ta chứ?”
Buổi họp báo chỉ là khởi đầu.
Sau đó, thứ mà Từ Tinh Như đăng trên weibo mới khiến tất cả mọi người cực kỳ ngạc nhiên!
Trên weibo của Từ Tinh Như, đăng rất nhiều hóa đơn.
Những hóa đơn này bao gồm hóa đơn hai lần nằm viện của Tô Lam, thời gian ở bên trên cực kỳ rõ ràng, đặc biệt là còn có dấu của cảnh sát, chứng minh tính chân thật của những hóa đơn này.
Ngoài chứng minh nhập viện, còn có vài biên lai báo án.
Biên lai báo án thứ nhất là lần Tô Lam mất tích ở trên núi, biên lai thứ hai là lần Tô Lam bị người ta đánh ở sân bay.
Trên weibo, Từ Tinh Như nói: “Không tung ra, vốn là vì còn chưa điều tra được cụ thể là do ai làm, nhưng chúng tôi dám nói, hai lần này hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà là có người rắp tâm hãm hại! Cảnh cáo người nào đó, con người làm gì trời đất đều biết, đừng cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt, rồi sẽ có một ngày mọi nguyện rõ ràng!”
Khi dòng weibo này được đăng lên, trên mạng lập tức sục sôi!
Cuối cùng mọi chuyện cũng rõ ràng rồi!
Thì ra trong hai khoảng thời gian kia, Tô Lam vì bị ác ý tấn công nên phải näm viện!
Hơn nữa hai lần ác ý tấn công này hoàn toàn là do đối thủ gây ra, hiện giờ Tô Lam đang nổi lên, đương nhiên sẽ là cái gai trong mắt nhiêu người!
Như vậy, có thể giải thích tất cả mọi chuyện rồi.
Tên tất cả đống giấy tờ này đều có dấu của cảnh sát, người khác không thể nghi ngờ gì nữa.
Chương
Vì thế trên mạng, những người phản đối Tô Lam lại bắt đầu ủng hộ cô.
“Chịu nhiều uất ức như này, nhưng vẫn khổ sở chống đỡ, xem ra Tô Lam thật sự là rất yêu thích sự nghiệp diễn xuất!”
“Tống Di Văn, mau cút khỏi giới giải trí, diễn xuất cái gì chứ, chỉ biết giở thủ đoạn thấp kém!”
“Chúng tôi nợ Tô Lam một lời xin lỗi, tiếp tục ủng hộ Tô Lam, sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng sẽ đứng về phía cô!”
Cuối cùng trận sóng gió này cũng qua đi.
Giới truyền thông đồng loạt trừng phạt, cũng bắt đầu tiến hành thanh minh, trả lại trong sạch cho Tô Lam.
Tô Lam lại bắt đầu đi quay phim, “Chuyến đi lãng mạn” lại bắt đầu tiếp tục quay.
Mặc dù chuyện đã sáng tỏ, sóng gió đã qua đi, nhưng Tô.
Tô Lam vẫn không vui vẻ.
‘Vì sao Quan Triều Viễn hoàn toàn không để ý đến chuyện này chứ, có nói thế nào giờ bọn họ vẫn là vợ chồng, hơn nữa còn là loại tin đồn kẻ thứ ba như này, về tình về lý, Quan Triều Viễn đều không nên ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng anh lại thật sự không hề ngó ngàng.
Đây mới là điều khiến Tô Lam thất vọng nhất.
Vì trận sóng gió này, việc quay “Chuyến đi lãng mạn” chậm mất hơn một tuần, vì thế, tiến độ quay liền trở nên căng thẳng.
Tô Lam bắt đầu khua chuông gõ trống quay phim, tạm thời quên đi những chuyện này.
Quốc tế Nghệ Tân Trong phòng làm việc của Tô Nhược Vân, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc.
Tống Di Văn đang khổ sở cầu xin.
Mấy ngày nay Tô Nhược Vân cố ý tránh cô ta, nhưng vẫn bị cô ta túm được.
“Chị Nhược Vân, chị nhất định không được bỏ mặc không lo! Đây là em làm vì chị, chị nhất định phải giúp em, giúp em nha!”
Mấy ngày nay, Tống Di Văn giống như chuột qua đường, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế trong giới giải trí, còn bị người ta điều tra ra sự thật Lần này coi như cô ta không còn cơ hội trở mình nữa.
“Vì tôi? Văn Văn, lời này không thể nói lung tung nha! Lúc trước tự cô nói, bị Tô Lam cướp đại diện của mình, trong lòng không thoải mái, tôi chỉ nói nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô thôi!”
Lúc trước Tô Nhược Vân phát hiện Tống Di Văn lén lút mắng chửi Tô Lam, lúc này mới phát hiện ra thù oán giữa Tống Di Văn và Tô Lam.
“Chị Nhược Vân, xin chị giúp cho em!”
“Tôi giúp cô thế nào? Tự cô làm chuyện thành ra thế này, còn muốn tôi giúp cô thế nào?”
Đối với loại đồng đội ngu dốt này, Tô Nhược Vân cực kỳ chán ghét, một ván bài đẹp như thế lại bị cho ta làm cho hỏng bét!
Vậy mà cô ta còn dám vọng tưởng mình sẽ giúp cô †a.
“Chị Nhược Vân, nếu lần này chị không giúp em, em sẽ thật sự xong đời! Tốt xấu gì em cũng là người của Quốc tế Nghệ Tân!”
“Cô còn biết mình là người của Quốc tế Nghệ tân à, cô làm ra loại chuyện này, còn chưa bôi đen đủ cho Quốc tế Nghệ Tân sao? Nghệ sĩ giống như cô, nên giấu đi từ sớm!”
Chương
Trên mặt Tô Nhược Vân tràn đầy vẻ xem thường.
“Chị Nhược Vân…” Tống Di Văn ngồi tê liệt dưới đất.
Thật ra, Quốc tế Nghệ Tân đã bảo cô ta xin lỗi trên ‘weibo, đồng thời tuyên bố rút khỏi giới giải trí, người như cô ta, không có cách nào tẩy trắng được.
“Hay là cô về nhà trước đi, nếu bên này có tin tức gì, tôi lại nói cho cô, cô yên tâm, tôi sẽ can thiệp cho cô.”
“Vậy em cảm ơn chị Nhược Vân trước.”
Tống Di Văn đứng lên như người mất hồn, đi ra khỏi phòng.
Đương nhiên Tô Nhược Vân không thể trở mặt được, nhỡ nào Tống Di Văn cắn ngược lại cô ta thì cô ta không chống đỡ nổi.
sạn, vì kinh phí khá đầy đủ, Nghiêm Kha cũng nghĩ tới chuyện mọi người rất vất vả, vì thế liền ở trong một khách sạn cao cấp.
Tối đến quay xong trở về, Tô Lam cả người mệt mỏi.
Trời đã trở lạnh, Lục Uy Nhiên khoác thêm cho cô một chiếc áo.
“Uy Nhiên, mấy ngày nay cô cũng vất vả rồi, chờ sau khi quay về tôi cho cô nghỉ phép vài ngày, để nghỉ ngơi cho tốt” Tô Lam cười với Lục Uy Nhiên.
Khoảng thời gian này, may là có Lục Uy Nhiên chăm sóc cô, bằng không đến ăn cơm cũng là cả một vấn đề.
“Tô Lam, đừng khách sáo như thế, đây vốn là công việc của tôi.”
Hai người đang nói chuyện, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đi ở cuối hành lang.
Khi nhìn thấy anh, Tô Lam sững sờ.
Anh đến đây làm gì? Là đến thăm cô sao? Thật ra, anh muốn biết hành tung của mình, quả thật là quá dễ dàng.
Tô Lam mặt không biểu cảm, bọn họ đã không liên lạc rất lâu rồi, lúc trước, Quan Triều Viễn còn biết gửi cho cô vài tin nhắn, mặc dù chỉ có vài con chữ.
Thế nhưng từ sau khi cãi nhau ở nhà lần đó, giữa hai người họ đến mấy con chữ cũng không còn.
Tô Lam cứ đứng im tại chỗ như thế, không nói gì, cũng không động đậy.
Tiếng bước chân của Quan Triều Viễn và tiếng tim đập của cô hòa vào nhau.
Quan Triều Viễn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng như: thế, giống như vương giả nhìn từ trên xuống.
Khi anh từ từ đi đến gần cô, khóe môi Tô Lam không nhịn được mà khẽ nhếch lên.
Chương
Lúc này đương nhiên là đến tìm cô.
Ngay khi Tô Lam cho rằng, Quan Triều Viễn đến tìm cô.
Cô gần như đã sắp mở miệng nói chuyện, đã há miệng ra.
Nhưng Quan Triều Viễn lại lướt qua người cô.
Trực tiếp đi về phía Lục Uy Nhiên ở phía sau, ép Lục Uy Nhiên vào tường.
Tô Lạe Ly giữ nguyên tư thế vừa rồi, không Iề động đậy.
Lục Uy Nhiên giật mình, chỉ cảm thấy sau lưng cứng nhắc, giống như bị đông cứng vậy.
Trên mặt Quan Triều Viễn, mang theo nụ cười đùa bỡn với đời.
“Tôi đẹp trai không?” Giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo vẻ cợt nhả.
“Đẹp trai… đương nhiên là đẹp trai” Lục Uy Nhiên nhìn Quan Triều Viễn, khuôn mặt mê người kia, bất giác mặt đỏ lên.
“Đẹp trai đến mức nào?” Quan Triều Viễn nhếch khóe môi, đôi mắt màu lam cực kỳ quyến rũ.
“Chủ tịch Quan… là… là người đàn ông đẹp trai nhất, mà, mà tôi từng gặp.” Lục Uy Nhiên trả lời lắp bắp.
Trái tim của cô ta đã đập loạn nhịp, đây là lần đầu tiên, tiếp xúc gần như này với Quan Triều Viễn.
Trời ạ, đây là người đàn ông suýt chút nữa đã lên giường với cô †a.
Anh không chỉ giàu có, vậy mà còn đẹp trai đến mức rối tinh rối mù.
Nghĩ tới đây, Lục Uy Nhiên lại càng thêm căm hận Tô Lam.
“Ồ? Vậy sao?” Quan Triều Viễn cười tà mị: “Phòng , lát nữa đến tìm tôi”
“Vâng…”
Nói xong, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam rồi chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy lời như này, quả thật Tô Lam không thể khống chế nổi sự tức giận trong lòng mình.
Trước mặt cô, anh đón một người phụ nữ khác, giờ cũng là trước mặt cô, anh trêu chọc một người phụ nữ khác, còn mời cô ta đến phòng anh lúc nửa đêm, như này không khỏi quá quá đáng rồi.
“Quan Triều Viễn! Anh đủ rồi đó, anh không thấy như này rất quá đáng sao?” Tô Lam quay lưng lại với Quan Triều Viễn, hai tay siết chặt thành nắm.
“Quá đáng?” Quan Triều Viễn quay người lại, nhìn bóng lưng của Tô Lam: “Tôi lại muốn nghe xem tôi quá đáng chỗ nào?”
“Tôi là vợ của anh!” Tô Lam gần như hét lên.
“Ờ, rồi sao?” Quan Triều Viễn không hề bị lay động chút nào.
“Trước mặt tôi, có phải anh nên tém tém lại không?”
“Dù sao cô cũng không yêu tôi, cô quan tâm tôi yêu ai chứ? Quản làm gì tôi nói chuyện với ai, trêu chọc ai? Tô Lam, cô quả thật là vợ của tôi, nhưng cô có phải là vợ của tôi hay không, cũng phải để tôi nói mới tính!”
Nói xong, Quan Triều Viễn nháy mắt với Lục Uy Nhiên: “Tôi chờ cô”
Anh đi thẳng vào trong thang máy.
Tô Lam quay về phòng của mình, Lục Uy Nhiên đi theo phía sau cô.
Vừa về đến phòng, Tô Lam liền đi thẳng vào phòng ngủ, mãi không ra ngoài.
Chương
Phòng của cô là phòng Suite, Lục Uy Nhiên ở cùng với cô, chia ra ở trong hai phòng nhỏ.
Cô nghe thấy tiếng Lục Uy Nhiên tắm rửa, trên thế giới này, sợ là có rất nhiều người phụ nữ đều trông mong có thể có quan hệ gì đó với Quan Triều Viễn nhỉ?
Tiếng xả nước dừng lại, cô nghe thấy tiếng Lục Uy Nhiên mở cửa ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt từ từ lăn khỏi khóe mất cô.
Quan Triều Viễn, vì sao anh phải đối xử với tôi như này?
Nếu như nói, anh và Tiêu Mạch Nhiên dây dưa không dứt, là vì giữa hai người vốn đã có quan hệ thân mật.
Nhưng Lục Uy Nhiên thì sao?
Lẽ nào hiện giờ anh đã bừa bãi đến mức tùy tiện người phụ nữ nào cũng có thể bò lên giường anh rồi sao?
Tô Lam không dám nghĩ tiếp nữa.
Phòng Khi ra khỏi cửa, tâm trạng Lục Uy Nhiên cực kỳ phấn khởi, điều cô ta hằng mơ ước cuối cùng cũng đã tới.
Trước kia cô là lính đặc chủng, không sai, về sau giải ngũ rồi làm huấn luyện viên thể hình cũng không phải là giả.
Thế nhưng, vào bộ đội, không phải là quyết định của cô a.
Nhà cô ta cực kỳ nghèo khó, thu nhập của cha mẹ cực kỳ ít, nhưng vẫn cứ liên tục sinh con, anh chị em trong nhà cô ta đến tận năm người!
Cô ta đã sớm bỏ học ở nhà, năm mười tám tuổi, quả thật cha mẹ không gánh nổi gánh nặng gia đình, vừa khéo lúc đó bắt đầu tuyển nữ binh, liền đưa cô ta vào quân đội, đãi ngộ trong quân đội rất tốt, thậm chí còn có trợ cấp mấy chục nghìn cho người nhà.
Cha mẹ thấy ngon ăn, liền yêu cầu cô ta cố gắng hết sức †rong quân đội.
Nghe nói trong quân đội tuyển bộ đội đặc chủng, liền yêu cầu cô ta tham gia.
Khi đó cô ta cũng ngốc, cũng muốn cải thiện tình hình trong nhà„yì thế liều mạng nâng cao tố chất cơ thể, cố chen vào trong hàng ngữ lính đặc chủng.
Đây là nơi không phải ai cũng vào được, cô ta cắn răng kiên trì.
Nhưng có một lần, cô ta về nhà mới phát hiện, trong nhà vân nghèo rớt mồng tơi, vào lính đặc chủng, quân đội trợ cấp cho người nhà rất nhiều tiền, trợ cấp của cô ta cũng tăng lên không ít, số tiền đó đều gửi hết về nhà, nhưng không ngờ nhà mình vẫn trong tình trạng này.
Còn cha mẹ cô ta vẫn yêu cầu cô ta, cố gắng lập công, cố gắng kiếm nhiều tiền cho gia đình.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng cô ta cũng biết, chẳng qua bản thân chỉ là một công cụ kiếm tiền trong nhà, cô ta bán mạng ở bên ngoài, còn bọn họ lại hưởng thụ tiền mà cô ta dùng mạng sống đổi lấy, hơn nữa còn không cho cô ta sắc mặt tốt.
Vì thế cô ta cố ý phạm lỗi, bị quân đội đuổi về, trở thành một huấn luyện viên thể hình trong thành phố lớn.
Nhưng vất vả nhiều như thế, cô ta không cam tâm chỉ là một huấn luyện viên thể hình nhỏ bé.
Vì thế, khi Dạ Bân tìm tới, gần như cô ta không hề do dự, cô ta biết, một khi bám được vào người của Quan Triều Viễn, cô ta sẽ không còn là một tồn tại bé nhỏ nữa.
Lục Uy Nhiên thay sang bộ quần áo xinh đẹp nhất của mình, còn xịt nước hoa, dưỡng da tử tế.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Cô ta khẽ gõ cửa, người mở cửa là Quan Triều Viễn.
Chương
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô ta, trực tiếp ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ, uống rượu vang, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Chủ tịch Quan, ngài đến đây công tác sao?”
Mặc dù từng vào sinh ra tử, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, Lục Uy Nhiên hiển nhiên hơi căng thẳng.
Quan Triều Viễn không để ý đến cô ta.
Lục Uy Nhiên cố gắng hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn.
“Chủ tịch Quan, tôi bóp vai giúp ngài nhé?”
Trong phòng tập thể hình, cô ta từng thấy không ít phụ nữ đến tập cùng đàn ông, đám phụ nữ kia phần lớn đều có vài ba trò, giỏi nhất chính là phục vụ đàn ông, cô ta cũng học được không ít.
Cô ta vừa đặt tay lên vai Quan Triều Viễn, anh liền hất tay cô †a ra.
“Cô thích tôi đến thế sao?” Quan Triều Viễn mở miệng nói.
“Trên đời này có người phụ nữ nào không thích Chủ tịch Quan sao?”
“Vậy sao? Vậy cô nói xem, đám phụ nữ trên thế giới này đều thích gì ở tôi?”
“Chủ tịch Quan cao lớn uy phong, đẹp trai giàu có, hơn nữa còn thông minh như thế, đương nhiên ai ai cũng thích.”
Quan Triều Viễn cười lạnh, đúng thế, trên người anh gần như không có khuyết điểm gì, nhưng người nào đó lại cứ không thích!
“Chủ tịch Quan, không còn sớm nữa, chúng ta lên giường nghỉ ngơi đi?”
Lục Uy Nhiên mang theo vẻ hơi thẹn thùng.
Quan Triều Viễn không nói gì.
“Nếu Chủ tịch Quan còn chưa muốn nghỉ ngơi, không bằng chúng ta xem phim gì đó nhé?”
Lục Uy Nhiên nghĩ đủ mọi cách, muốn Quan Triều Viễn vui vẻ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta không muốn từ bỏ như vậy.
Quan Triều Viễn không nói không rằng.
Lục Uy Nhiên cho rằng Quan Triều Viễn không nói không rằng, là muốn cô ta chủ động thêm chút nữa, dù sao có rất nhiều đàn ông thích phụ nữ chủ động.
Lục Uy Nhiên lấy hết can đảm đi tới trước mặt Quan Triều Viễn, chuẩn bị cởi giày ra giúp anh.
“Cút!” Quan Triều Viễn nói lạnh lùng.
Lục Uý Nhiên sững sờ, cô ta không biết bản thân chọc giận Quan Triều Viễn ở đâu.
“Chủ tịch Quan, ngài…”
“Cút!” Quan Triều Viễn gầm lên.
Tôi bảo cô cút ra ngoài, nghe rõ chưa? Mau cút đi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa!”
Quan Triều Viễn thay đổi nhanh như này, Lục Uy Nhiên cũng không ngờ được.
Đều nói gần vua như gần hổ, câu này quả nhiên không sai.
Lục Uy Nhiên không dám nán lại, lập tức đi ra khỏi phòng.
Xem ra Quan Triều Viễn không hề thật lòng muốn cô ta phục vụ anh, rất có khả năng là anh đang giận Tô Lam!
Chương
Lục Uy Nhiên siết chặt tay thành nắm, xem ra chắn giữa bọn họ vẫn là Tô Lam!
Cô ta cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quay về bên cạnh Tô Lam, dù sao cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thế nhưng cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như này.
Lục Uy Nhiên lập tức chạy về phòng của cô ta và Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam còn chưa ngủ, cô ngủ được sao?
Trước khi quay về, Lục Uy Nhiên dùng sức xé rách quần áo của mình, đồng thời cấu vài vết thương, xõa tóc ra, đầu rù tóc rối.
“Tô Lam, Tô Lam, cô ngủ chưa?”
Lục Uy Nhiên bỗng tới gõ cửa, Tô Lam cũng không ngờ tới, cô lập tức đứng dậy mở cửa phòng ngủ.
“Sao thế?”
Tô Lam mở cửa, thấy dáng Lục Uy Nhiên liền giật mình, vậy mà cô ta lại biến thành dáng vẻ như này.
Quần áo trên người rõ ràng bị dùng sức kéo rách, trên người có rất nhiều vết thương.
Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Uy Nhiên nhào tới, quỳ xuống trước mặt Tô Lam.
Cô ta còn chưa nói xong, nhưng Tô Lam đã hiểu rõ rồi.
“Được rồi, mau đứng lên đi.”
“Vậy cô sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Lục Uy Nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn Tô Lam: “Nhà tôi nhiều anh chị em, bọn họ chỉ trông chờ vào tôi mà sống, Tô Lam, nhất định cô phải tha thứ cho tôi!”
“Được rồi, mau đứng lên đi, tôi biết cô cũng là bị ép không còn cách nào khác, mau đứng lên tắm rửa rồi đi ngủ đi”
Lục Uy Nhiên lau nước mắt trên mặt: “Vậy cô đã tha thứ cho tôi rồi?”
“Tôi đã tha thứ cho cô rồi, chuyện này cũng không trách cô”
Gặp phải ác ma như Quan Triều Viễn, nào có người phụ nữ: có thể tránh thoát chứ?
Phụ nữ trên khắp thế giới này đều muốn trèo lên giường của anh, nhưng chỉ có mình Tô Lam hiểu được, giường của anh đáng sợ đến mức nào.
Lục Uy Nhiên đứng lên: “Cảm ơn cô, Tô Lam”
Chương
Tô Lam cố nặn ra nụ cười.
Lục Uy Nhiên quay về trong phòng của mình, trong mắt mang theo vẻ ác độc.
Quan Triều Viễn, không phải anh muốn lợi dụng tôi để chọc tức Tô Lam sao? Được, tôi thành toàn cho anh, khiến anh không còn cách nào để thu dọn tàn cục này!
Tô Lam nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, vậy mà anh thật sự lại làm ra chuyện như này!
Cô cực kỳ tức giận và đau khổ, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu cô đã không có quyền chủ động.
Mấy ngày sau, Tô Lam cho Lục Uy Nhiên nghỉ phép, hy.
vọng cô ta có thể bình ổn lại cảm xúc của mình, phụ nữ gặp phải loại chuyện này, đương niên trong lòng sẽ không dễ chịu.
Vì thế mấy ngày nay Lục Uy Nhiên đều ở trong khách sạn.
Đoàn phim ở lại thành phố S thêm mấy ngày, có vài chuyện vẫn chưa sắp xếp xong.
‘Vừa khéo, Từ Tinh Như sắp xếp một việc ở thành phố S cho Tô Lam.
Ở thành phố S, nếu hỏi nhà giàu nhất là ai, đó nhất định là nhà họ Hoắc.
Công ty đá quý Hoắc thị đứng đầu ở thành phố S, nếu nói đến đá quý, Hoắc thị cũng là số một số hai trong nước.
Công ty đá quý Hoäc thị, mỗi năm đều sẽ có hoạt động chúc mừng ngày thành lập công ty, hoạt động chúc mừng hằng năm đều sẽ mời rất nhiêu ngôi sao đến tham gia.
Có thể tham gia hoạt động chúc mừng ngày thành lập của công ty đá quý Hoắc thị, đó cũng là vinh hạnh của các ngôi sao.
Năm nay Tô Lam cũng nhận được thiệp mời.
‘Vừa khéo nhân lúc không cần quay phim, Tô Lam liền đến tham gia hoạt động này.
Hiện trường thậ sáng ngời ngời.
sự sáng ngời rực rỡ, các ngôi sao tỏa Vì là lần đầu tiên tham gia hoạt động như này, lại thêm đang ở thành phố S, Tô Lam không chuẩn bị gì nhiều, so với các ngôi sao khác, quần áo cũng quả thật kém hơn rất nhiều.
Trong hoạt động này, Tô Lam gặp Tô Nhược Vân.
Hoạt động chúc mừng kỷ niệm ngày thành lập công ty của Hoắc thị, hoạt động quan trọng nhất vẫn là triển lãm đá quý vào buổi tối, cùng với tiệc tối.
Nơi tổ chức tiệc tối là tòa nhà đá quý của Hoắc thị, hai bên bữa tiệc bày đầy các tủ thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn, những viên đá quý tỏa ra thứ ánh sáng mê người.
Xung quanh nơi này toàn là nhân viên bảo vệ, kín mít, quây kín không có kẽ hở.
Các ngôi sao có thể thưởng thức đá quý, cũng có thể trực tiếp dùng bữa.
Tô Lam không hiểu biết gì về đá quý, đương nhiên là ngồi ở một bên.
Rất nhiều ngôi sao đều vây xung quanh bà Hoắc, những ngôi sao này đều là người thích đá quý, ngoài ra, với thân phận của bà Hoắc, ai mà không muốn nịnh bợ chứ?
Ông chủ của công ty đá quý Hoắc thị là Hoắc Vũ Long, vợ của ông ta là Sở Nhuận Chi, mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, làm nổi bật vẻ cao quý nhã nhặn.
Chương
“Cô Tô Nhược Vân ở đâu thế?” Sở Nhuận Chi bỗng hỏi một câu.
Hiển nhiên Tô Nhược Vân hơi bất ngờ, cô ta và vài ngôi sao đang đứng trước tủ kính thưởng thức đá quý mà Hoắc thị bày ra hôm nay.
“Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, cô có biết không? Tôi rất thích ‘Tuyệt thế sủng phï’ của cô đấy!”
Sở Nhuận Chỉ lúc này giống như người hâm mộ, kéo tay Tô Nhược Vân, cười không khép được miệng!
Tô Nhược Vân không ngờ được, Sở Nhuận Chi lại là người hâm mộ của cô ta.
“Bà Hoắc quá khen rồi.”
“Tôi và con tôi cùng nhau xem, thật sự là chúng tôi cười chết mất, quay hay lắm, không ngờ tôi đến tuổi này rôi còn theo đuổi thần tượng!”
Không ít các ngôi sao nhỏ đều lũ lượt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Nhược Vân, bọn họ nói hết lời, cũng không thể khiến Sở Nhuận Chỉ nói với họ một câu, nhưng Tô Nhược Vân lại là thần tượng của Sở Nhuận Chi!
“Hôm nay cô Tô có thích món đá quý nào không? Tôi tặng cô, coi như quà gặp mặt!”
Lời vừa nói ra, càng khiến người khác hâm mộ hết lời.
Phải biết là đá quý của Hoắc thị toàn bộ là hàng cao cấp, cực kỳ có giá trị.
“Thế lại ngại quá! Bà Hoắc.”
Sở Nhuận Chỉ cực kỳ rộng rãi, lắc đầu.
“Không có gì mà phải ngại, cô Tô thích là nhà họ Hoắc chúng tôi có mặt mũi”
Nói rồi, Sở Nhuận Chỉ kéo tay Tô Nhược Vân, đi tới ngắm nhìn tủ trưng bày.
Những ngôi sao khác, thật sự không chen được câu nào.
Thấy Tô Nhược Vân nhìn một bức tượng người thất thần, Sở Nhuận Chi lập tức sai người gói bức tượng quan âm kia lại, trực tiếp tặng cho Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân liên tục cảm ơn.
“Cô Tô quá khách sáo rồi, chỉ cần cô thích là được.
Không biết gần đây cô Tô đang quay phim gì thế? Gần đây tôi rảnh nên chán quá, ở nhà cày phim, quả thật là không có gì hay cả.”
Có thể thấy Sở Nhuận Chỉ thật sự rất thích Tô Nhược Vân, bộ phim “Tuyệt thế sủng phi” kia, mặc dù về sau bị đánh giá không tốt, cũng có rất nhiều nghi ngờ về diễn xuất của Tô Nhược Vân, thế nhưng quả thật là cũng thu về không ít người hâm mộ.
Tô Nhược Vân liếc nhìn Tô Lam đang ngồi ăn ở một bên, bỗng biểu cảm trên mặt trở nên hơi xót xa.
“Bà Hoäc, không giấu gì bà, gần đây tôi phát triển không được thuận lợi cho lắm, có quay một bộ phim điện ảnh, vẫn chưa lên sóng”
Sở Nhuận Chỉ lập tức nhíu mày.
“Phát triển không thuận lợi? Sao lại thế được? Vị hôn phu của cô không phải là Mộ Dung Dịch sao? Mộ Dung Dịch là ông chủ của Quốc tế Nghệ Tân, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc cho cô chứ? Hơn nữa phim mà cô quay đều hay như thế!”
“Có điều bà Hoắc không biết, mặc dù vị hôn phu của tôi là ông chủ của Quốc tế Nghệ Tân, nhưng con người tôi không thích dựa dẫm vào vị hôn phu, vì thế tôi không muốn anh ấy giúp đỡ tôi trong sự nghiệp, gần đây quả thật là phát triển không quá thuận lợi.”
Chương
Sở Nhuận Chi kéo Tô Nhược Vân ngồi lên ghế, nhìn thần tượng của mình, hơi không vui, trong lòng đương nhiên cũng hơi sốt ruột.
“Có chuyện gì thế? Có thể nói với tôi không, nói không chừng tôi có thể giúp cô.”
Tô Nhược Vân thở dài một hơi.
“Bà Hoắc, tin là bà cũng biết, trong giới giải trí, cạnh tranh rất kịch liệt, có vài người thích dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng, luôn thích làm trò sau lưng.”
Sở Nhuận Chi đương nhiên cũng hiểu lời mà Tô Nhược Vân nói.
“Lẽ nào là bị tiểu nhân hãm hại?”
Tô Nhược Vân gật đầu buồn rười rượi.
“Đánh giá về sau của ‘Tuyệt thế sủng phi’ rất không tốt, thật ra đó đều là do đài truyền hình ôm tiền, không có quan hệ gì với tôi, ai ngờ trên mạng lại cứ luôn nghi ngờ diễn xuất của tôi, đều nói là diễn xuất của tôi quá chán.”
“Sao có thể chứ? Tôi xem nhiều phim như vậy, chỉ cảm thấy diễn xuất của cô tốt!”
“Mặc dù tôi không được đào tạo chính quy, không thể so diễn xuất với một vài diễn viên, nhưng tôi cũng luôn cố gắng, nhưng trên mạng lại nói diễn xuất của tôi không đáng một đồng, về sau tôi điều tra ra có người cố ý mua bình luận trên mạng để bôi nhọ tôi.”
“Là ai đáng ghét như thế, vậy mà lại làm trò này ở phía sau lưng, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô dạy dỗ cô ta.”
Nói đến đây, Tô Nhược Vân bỗng hai hàng nước mắt lăn dài, khiến Sở Nhuận Chi đau lòng đến mức vội vàng đưa giấy cho cô ta.
“Bà Hoắc, chúng ta vừa gặp mà như đã quen, vốn tôi không muốn nói với bà những điều này, hoạt động hôm nay, lúc đầu tôi không định đến, thật ra là vì…”
Tròng mắt Sở Nhuận Chi khẽ động.
“Lẽ nào cái người mua bình luận trên mạng để bôi nhọ cô nằm trong số ngôi sao được mời đến hôm nay?”
Tô Nhược Vân gật đầu.
Sở Nhuận Chỉ đập mạnh xuống bàn: ‘Là ai, mau nói cho tôi biết, vừa khéo hôm nay tôi dạy dỗ cô ta giúp cô, thật là, người mời ngôi sao đều làm ăn kiểu gì thế, đến loại người như này mà cũng mời tới, quả thật là hủy hoại danh tiếng của nhà họ Hoắc!”
“Chính là Tô Lam”
Tô Nhược Vân lấy tay chỉ, Tô Lam đang ngồi ở một bên, im lặng dùng bữa.
Về ngôi sao trong giới giải trí, Sở Nhuận Chi biết không nhiều, bà ta nhìn theo hướng Tô Nhược Vân chỉ.
“Đi, tôi làm chủ cho cô!” Nói rồi bà Hoắc liền kéo tay Tô Nhược Vân đi tìm Tô Lam tính sổ.
“Bà Hoắc, không làm như này được, bà biết quan hệ trong ngành của chúng tôi rất loạn, không thể làm ầm ï thẳng mặt như này, bằng không cô ta lại nói tôi cậy thế bắt nạt người khác này nọ.”
“Không sao, cô không ra mặt, cứ ở đây là được, xem xem tôi xử lý cô ta như nào, đây là địa bàn của tôi.”
Nói rồi, Sở Nhuận Chỉ tức giận đùng đùng xông về phía Tô Lam.
Bà ta trực tiếp ngồi xuống cạnh Tô Lam, vỗ tay xuống bàn.