Chương 5094 Sau khi lên tiếng lần nữa, trong giọng điệu của cô mang theo chút ý xin lỗi: “Xin lỗi cô, có phải là đã làm phiền cô rồi không ạ? Bởi vì điện thoại di động của bạn cháu liên tục đổ chuông bên | trong, cháu gõ cửa lâu như vậy nhưng cô ấy không ra mở cửa, cháu lo là cô ấy đã xảy ra chuyện ở bên trong rồi. Dì trung niên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Lam một lượt, thấy rằng cô gái đứng ngoài cửa nhìn trông có vẻ trạc tuổi Nguyễn Phương Thảo. Trồng cô vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt vừa to vừa long lanh kia, ánh mắt cũng vô cùng trong suốt ngây thơ. Bà tin rằng một người có ánh mắt như vậy thì nhất định sẽ không lừa người đâu. Bởi vì sự lo lắng lộ ra rất rõ ràng trên khuôn mặt và ánh mắt của cô, trông vô cùng chân thành, hoàn toàn không có vẻ gì là giả vờ cả. Lúc này, Tô Lam cũng cười đầy vẻ xin lỗi với dì, sau đó quay người chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cảnh sát: “Cô à, xin lỗi vì đã làm ồn tới cô ạ, cháu gọi mà không thấy mở cửa, đành phải gọi điện thoại cho cảnh sát tới đây thôi.” Nhìn thấy Tô Lam nói rằng muốn gọi cảnh sát, dì kia liền mở miệng nói: “Nếu như cô đã là bạn của Phương Thảo, vậy cái chìa khóa dự phòng mà cô ấy đã để ở chỗ tôi, tôi liền đưa cho cô vậy!” Sau khi Tô Lam nghe thấy điều này, mắt cô sáng lên ngay lập tức: “Cô à, chỗ cô có chìa khóa dự phòng ạ?” Dì đó gật gật đầu: “Thường thì cô gái nhỏ này hay quên đồ đạc lung tung, thường quên mang theo chìa khóa.” “Cô ấy đã sống ở đây ba bốn năm rồi, bình thường tôi hay thấy cô ấy ở một mình trong những ngày Tết và ngày lễ trông rất đáng thương, cũng sẽ bảo cô ấy tới nhà của tôi ăn bữa cơm, sang vài lần thì chúng tôi cũng quen thân nhau luôn.” “Bình thường cô ấy rất ít khi ra ngoài, nhiều khi cô ấy nói đùa với tôi rằng ở nhà sợ đột tử nên để chìa khóa dự phòng bên tôi, cô đợi một lát, để tôi đi lấy cho cô.” Tô Lam đợi một lúc thì thấy dì lấy chìa khóa dự phòng ra. Hai người cùng nhau bước tới cửa, mở cửa phòng ra. Nhưng khi cửa phòng mở ra, đống hỗn độn hiện ra trước mắt khiến cả hai người là dì và Tô Lam đều lập ngây ra tại chỗ. Trong toàn bộ phòng khách, có rất nhiều chai rượu rỗng tuếch vất lung tung khắp nơi. Cả phòng khách nồng nặc toàn là mùi rượu. “Xảy ra chuyện gì vậy? Phương Thảo bình thường rất thích sạch sẽ, dọn dẹp vệ sinh ở nhà rất kỹ, hơn nữa cô ấy không bao giờ uống rượu mà, tại sao lại có nhiều chai rượu rồng như vậy?” Bà cau mày lại rồi nhìn vào trong phòng ngủ tìm kiếm. Hai người họ tìm kiếm khắp phòng ngủ và phòng khách, thậm chí lật tung góc tủ nhưng không thấy Nguyễn Phương Thảo đâu. Không biết vì lý do nào đó, Tô Lam gần như là quay người lại trong vô thức, đi về phía phòng tắm. Qua ô cửa kính của phòng tắm, cô chợt nhìn thấy một bóng đen đang thu mình trong góc. Tô Lam và dì Tăng nhìn nhau một cái, biểu cảm kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Tô Lam lấy hết can đảm lao nhanh về phía trước, đồng thời mở cửa kính phòng tắm ra. “Phương Thảo!” Tô Lam đoán không hề sai, bóng đen cuộn mình trong phòng tắm ở góc tường không phải ai khác, mà chính là Nguyên Phương Thảo.