Chương 5099 Khi cô cất tiếng lần nữa, giọng cô gần như bị xé toạc: “Cô nói Chiến Lưu Thành đưa cô đến phòng của người đàn ông khác?” Nguyễn Phương Thảo ngơ ngác nhìn xuống ngón chân mình. Chỉ cần nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, cô ấy liền nhịn không được mà rùng mình. Như thể máu trên khắp cơ thể đã ngừng chảy. Đèn trong phòng tổng thống chưa bao giờ được bật vào ngày hôm qua. Trong căn phòng vươn tay không nhìn rõ năm ngón, Nguyên Phương Thảo giống như đã rơi vào địa ngục nhân gian. Người đàn ông bá đạo đó đang làm những việc kinh khủng trên cơ thể cô ấy, mặc kệ cô ấy khóc lóc van xin thương xót, nhưng cô ấy vẫn bị chiếm lấy hết lần này đến lần khác! Nguyễn Phương Thảo xấu hổ và tức giận đến mức muốn cắn vào lưỡi mình nhiều lần. Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhãn, anh ta dứt khoát là trói cô ấy vào đầu giường, nhét ngón tay của mình vào giữa hai hàm răng của cô ấy, không cho phép cô ấy tự làm tổn thương mình. Nguyễn Phương Thảo đang phải chịu đựng sự sỉ nhục về thể xác, cô ấy có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trong miệng khi cô ấy ra sức căn nghiến! Từ lúc ban đầu là giãy dụa kháng cự, tới cuối cùng là cả cơ thể trở nên mệt mỏi không còn sức lực nào nữa. Chỉ có thể nằm trên giường, để mình như một con búp bê rách nát… Sau đêm hôm qua, cô ấy đã trở nên không còn cảm giác gì từ lâu rồi. Chỉ là vết thương trong lòng cô vĩnh viên sẽ không bao giờ lành được nữa. “Tên khốn kiếp này thật quá đáng, bây giờ tôi phải đi tìm anh ta ngay!” Tô Lam gấp gáp muốn chết mà đứng bật dậy. Lúc này, chút lý trí duy nhất còn sót lại trong tâm trí cô đều bị ngọn lửa giận dữ thiêu rụi. Ngay từ đầu cô đã biết Chiến Lưu Thành có tâm ly độc ác. Nhưng cô không ngờ được rằng anh ta lại dùng cách đê tiện và khốn nạn như vậy để đối xử với một người phụ nữ yêu thương mình đắm đuối. Loại người này hoàn toàn không đáng mặt đàn ông, thậm chí là càng không phải người! “Tô Lam, đừng mài! Đừng đi mà, đừng đi mài” Nguyễn Phương Thảo dường như đột ngột tỉnh giấc. Cô ấy túm chặt lấy Tô Lam và lắc đầu nguây nguậy. Tô Lam đã nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Phương Thảo à cô có biết không? Chuyện này vốn đã rất nghiêm trọng rồi! Cô xem tình hình hiện tại của cô đi, cô chưa từng nghĩ tới việc gọi cảnh sát đúng không? Nhưng cho dù không gọi cảnh sát, thì cô cũng tuyệt đối không thể để anh ta tự do như vậy được, cô có hiểu không hả?” “Tôi… Tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, tôi không thể để anh ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật đầy xấu hổ này của tôi được, cô có biết không?” Sau khi nghe những lời này của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam hoàn †oàn choáng váng. Cô bất lực nhìn Nguyễn Phương Thảo: “Phương Thảo, cô nghĩ cái quái gì vậy? Mọi chuyện đã đến mức này rồi, trong lòng cô lại còn muốn bảo vệ anh ta hay sao?” “Tôi không biết nữa, tôi thực sự không biết, tôi không biết mình nên làm gì nữa…” Nguyên Phương Thảo vô cùng đau đớn mà che mặt mình lại.