Chương 5118 Nước mắt cô không kiểm soát được mà rơi xuống, vừa lặp lại câu hỏi, vừa đập mạnh vào ngực Quan Triều Viễn một cách tuyệt vọng: “Tại sao lại không cần con của chúng ta, tại sao lại không cần con của chúng ta! Đứa con là của hai người chúng ta, anh dựa vào cái gì mà một mình làm chủ, anh dựa vào cái gì mà nói với bác sĩ muốn bỏ nó?” Từ khi Quan Triều Viễn vừa vào cửa, ông cụ Quan vấn luốn đã dựng tai lắng nghe ở cầu thang dưới lầu. Muốn nghe ngóng xem rốt cuộc hai người họ xảy ra chuyện gì, đang cãi nhau cái gì. Đột nhiên, nghe thấy tiếng khóc như mưa của Tô Lam, chất vấn tại sao lại muốn bỏ đứa nhỏ? ! Khi ông cụ Quan vừa nghe thấy câu này đầu tiên là sững sờ một giây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được. Nhất thời, ông cụ chỉ cảm thấy máu từ toàn thân đồn lên đỉnh đầu. Ông cũng bất chấp mọi thứ, hùng hổ trực tiếp lao lên lầu: “Cô bé dễ thương, cháu nói cái gì? Tên nhóc hôi thối này không cần con của hai người, nó nói muốn bỏ đứa trẻ đi sao?” Hai người vốn đang tranh cãi đột nhiên nghe thấy tiếng ông cụ Quan, lần lượt quay đầu lại nhìn. Đôi mắt Tô Lam đỏ hoe, không nói nên lời. Quan Triều Viễn cau mày, vẻ mặt đau đầu: “Ông, ở đây không có việc của ông.” “Không có việc của ông? Khi nãy hai người nói chuyện ông đều đã nghe rõ toàn bộ rồi!” “Quan Triều Viễn, cháu thật là to ganl Lại còn muốn hãm hại cháu trai của ta, cháu có phải là không muốn sống nữa rồi không?” “Có phải là cho rằng bản thân lớn như vậy rồi thì ông không quản được cháu nữa, cháu thử nói ra những lời khốn nạn như thế nữa thử xem!” Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy một cái đầu không đấu lại được hai cái. Tô Lam còn chưa dõ dành xong, ông cụ đã chạy lại đổ thêm dầu vào lửa. “Chuyện của cháu không cần ông quản!” Nhìn thấy giọng điệu không tốt của Quan Triều Viễn, ông cụ Quan càng thêm tức giận: “Thăng nhóc thối, hôm nay ông nhất định phải trừng trị cháu một trận mới được!” Nhìn thấy ông cụ Quan đã tìm kiếm xung quanh thứ gì đó, chuẩn bị dạy đỗ Quan Triều Viễn một trận. Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị sát khí mạnh mẽ trên người Quan Triều Viễn dọa cho lùi lại mấy bước. Hai người trực tiếp lùi vào trong phòng. Ngay sau đó Quan Triều Viễn đá gót, chỉ nghe thấy một âm thanh bụp một tiếng, cửa phòng đóng lại. Quan Triều Viễn lạnh lùng nhấn nút khóa. Ngoài cửa, ông cụ Quan cuối cùng cũng tìm được một cây lau nhà tiện dụng, sẵn sàng cho Quan Triều Viễn một bài học. Đột nhiên, phát hiện ra rằng anh đã kéo Tô Lam vào phòng, còn khóa cửal Ông cụ Quan giận dữ đứng ở cửa, lấy cây lau nhà đập mạnh vào cửa: “Nhóc con, ông cảnh cáo cháu! Nếu đứa nhỏ trong bụng Tô Lam có một chút sai sót gì, ông có phải liều cái mạng già này cũng phải trừng trị cháu!” Ông cụ Quan đang làm ầm ï bên ngoài. Trong phòng, Tô Lam càng nghe càng ấm ức. Cô không muốn đứa nhỏ là một chuyện, còn Quan Triều Viễn không muốn con của bọn họ, thì tình cảnh lại khác hoàn toàn! Càng nghĩ đến điều đó, Tô Lam càng ấm ức, không nhịn được liền nức nở.