Chương 5126 Tô Lam ngượng ngùng che mặt, muốn trực tiếp tìm cái hố để chui vào. Vẻ mặt của Quan Triều Viễn vẫn không thay đổi, nhưng khóe miệng lại âm thầm giật giật. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông cụ Quan, môi mỏng nhếch lên, lãnh đạm thốt ra bốn chữ: “Già không nên nết!” Đột nhiên bị cháu trai ném ra bốn chữ này, một giây trước ông cụ Quan cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng ngay sau đó ông đã bùng nổ: “Này, thăng nhóc thối này có phải là chán sống rồi không? Lại dám nóiông – nội cháu già không nên nết?” “Sao ông lại là già không nên nết rồi? Sinh con vốn dĩ là chuyện thuận theo tự nhiên. Hơn nữa, hai đứa còn trẻ như vậy, lại sinh thêm mấy đứa nữa thì có làm sao?” “Nếu như hai đứa lo lắng nhiều con quá không chăm sóc nổi, ông sẽ lại từ đưa mấy bảo mẫu cao cấp từ thủ đô qua đây cho các cháu, hai đứa chỉ cần quan tâm đến việc sinh con, những chuyện khác không cần hai đứa lao tâm!” “Còn dám nói ông già không nên nết, ông chẳng qua chỉ là muốn làm ông cố mà thôi, sao lại là già không nên nết chứ?” Quan Triều Viễn khịt mũi lạnh lùng nói: “Gài bây cháu trai mình như vậy, còn không phải già không nết?” Ông cụ Quan bị Quan Triều Viễn chặn lại một câu, không biết nói gì thêm. Một lúc lâu sau, ông ấy mới qua loa nói: “Đó chẳng qua chỉ là mấy thứ bổ huyết lợi khí, trách là trách bản thân cháu khí huyết dồi dào, uống chút thuốc bổ đã trực tiếp biến thành quái thú rồi.” Đứng ở một bên, Tô Lam thấy ông cụ Quan càng nói càng thái quá, chỉ cảm thấy da mặt mình như sắp bị nướng chín rồi, nóng lòng muốn tìm một chỗ chui vào. Cô nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện thái quá giữa hai người họ: “Ông nội, ông xã, hai người có thôi đi không?! Chuyện này không nói thêm nữa có được không?” Ông cụ Quan quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Lam, bộ dạng vừa thẹn vừa giận. Ông ấy ngượng ngùng ho hai tiếng, vô cùng thẳng thừng vất chủ đề câu chuyện sang một bên: “Được rồi, được rồi, ở đây vân còn trẻ con, đừng nói mấy chủ đề *** này, chỉ dừng lại ở đây thôi! Chuyện này coi như chưa từng xảy ral” Ông nội Lý sau khi nói xong, dắt theo Lý Dịch Thành, nhanh chóng xoay người rời đi. Chủ đề này đã kết thúc ở đây, tâm trạng vốn bất ổn của Tô Lam, bây giờ đã trở lại bình thường. Cô quay lại nhìn Quan Triều Viễn: “Ông xã, vừa rồi anh có nghe thấy ông nội nói gì không? Ông đã lén thay thuốc. Có nghĩa là hiện tại chúng ta có thể yên tâm giữ lại đứa con này rồi sao?” Tô Lam lúc này nhìn vào mắt Quan Triều Viễn, dường như chứa những ngôi sao sáng nhất trên toàn thế giới, vô cùng chói mắt. Quan Triều Viễn nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, khóe miệng hơi nhếch lên không tự chủ được: DU Tô Lam hơi ngượng ngùng một chút nhưng vấn bắt lấy tay Quan Triều Viễn đặt nhẹ lên bụng mình: “Nếu như đứa nhỏ là bởi vì sai sót do nhiều nguyên nhân như vậy mới đến được, vậy thì sẽ quyết định sẽ giữ lại nó.” “Ông xã, anh sờ đi, bên trong có con của anh, là con của hai chúng ta.” Khi Tô Lam nói những lời này, sống mũi cô hơi cay cay. Cô không chỉ vì bản thân, mà còn vì Quan Triều Viễn. Bản thân cho dù bị cha bỏ rơi nhưng ít nhất vần còn anh trai cô giống như một người cha yêu thương chiều chuộng cô. Về phần Quan Triều Viễn, anh chứng kiến vụ tai nạn của em gái mình, trên lưng gánh vác nhiều đau khổ như vậy, thậm chí những lời nói như sát muối vào trái tim của mẹ…