Chương 5129 Mặt Tô Lam tái đi. Nguyễn Bảo Lan cắn chặt môi nhìn cô đầy tội lỗi: “Trước đó chúng em thấy chị có thai, không muốn chị lo lắng về chuyện đó, vì vậy chúng em mới nói với rằng tình hình của Nguyễn Phương Thảo đã được cải thiện rất nhiều, nhưng sự thật là tình hình của cô ấy ngày càng trở nên tệ hơn. Em thực sự hết cách rồi… “ “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đi!” Tô Lam lấy chìa khóa xe trong túi xách ra, kéo Nguyễn Bảo Lan quay người muốn rời đi. Chỉ là Nguyễn Bảo Lan còn chưa kịp cất bước, đã nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn sau lưng mình: | “Tôi đưa mọi người đến đó.” Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan cũng quay đầu nhìn sang. Lúc này mới phát hiện, Quan Triều Viễn không biết từ bao giờ đã đứng ở góc cầu thang. Tô Lam ngạc nhiên chớp mắt hai lần: “Ông xã, hôm nay anh không cần đến công ty sao? Không sao, em tự lái xe là được rồi!” “Yên tâm đi, anh sẽ thu xếp!” Vốn dĩ, Quan Triều Viễn không định đến bệnh viện cùng với mấy người Tô Lam. Nhưng khi nhìn thấy Tô Lam tự mình cầm chìa khóa xe, rõ ràng là định tự mình lái xe. Khuôn mặt anh trở nên u ám ngay lập tức. Anh không phân biệt đối xử với phụ nữ, nhưng phụ nữ trời sinh đối với phương diện về máy móc đã không được nhạy cảm bằng đàn ông rồi. Thêm nữa, Tô Lam tâm trạng hiện tại bất ổn như vậy, hơn nữa còn đang mang thai. Nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra trên đường đi, vậy thì là lợi bất cập hại rồi. Khoảng nửa giờ sau, xe dừng lại vững vàng bên cạnh bệnh viện trung tâm. Tô Lam vô cùng tự nhiên cởi dây an toàn, đẩy cửa xe bước ra ngoài. Quay đầu lại, chào hỏi Quan Triều Viễn: “Ông xã, cảm ơn anh đã đưa chúng em qua đây, bây giờ em phải lập tức đi xem xemil” Khi Quan Triều Viễn nhìn thấy hành động của Tô Lam, tự hỏi cô lại định †ự mình qua đó sao? Vì vậy, anh cau mày, bình đạm nói: “Anh sẽ đi với em.” “Bảo Lan, cô ấy đưa em đến đó, hay là anh cứ về công ty đi! Gần đây không phải anh vẫn luôn rất bận rộn sao? Hơn nữa, chuyện của bạn em anh cũng không hiểu quá rõ, cũng không thể giúp đỡ được gì đâu! “ Quan Triều Viễn chỉ liếc nhìn cô: “Thời gian vẫn còn sớm.” Tô Lam không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, cũng không nhiều lời với Quan Triều Viễn nữa. Cô trực tiếp cất bước, để Quan Triều Viễn đi theo phía sau. Nguyễn Bảo Lan đưa hai người họ đến tận phòng bệnh ở tầng tám. Quan Triều Viễn đứng ở ngoài, không đi vào. Anh tìm một chỗ dựa vào tường, yên lặng đợi Tô Lam làm xong việc. Nguyễn Bảo Lan mở cửa phòng bệnh, bước vào. Tô Lam lập tức nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đang thu mình †rong góc. Lúc này, cô đang mặc áo bệnh viện sọc xanh trắng, cuộn người rất yên tĩnh, hai tay ôm lấy đầu gối.