Chương 5134 Cô không nên trút cảm xúc bất mãn của mình ở đây, nếu nó kích động Nguyễn Phương Thảo thì phải sao? Vì vậy, cô liền cau mày: “Phương Thảo, cô ở đây một mình một lát. Tôi tin Chiến Lưu Thành không mất nhiều thời gian sẽ đến đây sớm thôi. Tôi ra ngoài xem Bảo Lan đã về chưa.” Ngay sau lời nói của Tô Lam vừa dứt, liền nghe thấy Nguyên Phương Thảo nói: “Tô Lam, tôi không sao, hôm nay chị đáng lẽ phải cùng cậu Quan qua đây mới phải chứ, nếu không thì mọi người cứ về lo chuyện của mọi người trước đi, chuyện của tôi tôi xử lý được.” Sau khi nghe những gì Nguyễn Phương Thảo nói, Tô Lam gần như là theo phản xạ lập tức cau mày. Nhìn thấy trạng thái của Nguyễn Phương Thảo, cô thực sự có chút lo lắng. Dù sao, lần trước nhìn thấy cô ta ở trong căn hộ. Tuy không trạng thái không được tốt, nhưng ít nhất cũng nhìn ra được một chút sinh khí. Nhưng lần này trên người của Nguyên Phương Thảo gần như chỉ có thể nhìn ra được một cảm giác suy tàn | và vô hồn tỏa ra từ xương tủy của cô. Tô Lam sợ rằng sau khi mình rời đi cô ta sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, cô rất không yên tâm: “Phương Thảo, nếu không thì thế này, dù sao vẫn còn sớm. Đợi đến khi Chiến Lưu Thành đến thì tôi sẽ lập tức đi ngay. Tôi nhất định sẽ không làm lỡ mất chuyện giữa hai người, thế nào?” Nguyễn Phương Thảo biết bản thân không có cách nào để khuyên can Tô Lam, vì vậy chỉ có thể gật đầu coi như là đồng ý. Nguyễn Bảo Lan rất nhanh đã cầm đồ ăn sáng quay về. Nhưng lúc này, dường như không ai trong số họ có hứng thú ăn cả. Vì vậy chỉ có thể gạt hết toàn bộ những bữa sáng đó để sang một bên. Tô Lam dặn dò Nguyễn Bảo Lan ở lại chăm sóc, sau đó quay người bước ra ngoài. Cô phải hỏi bên bệnh viện một số thông tin liên quan về tình trạng cơ thể của Nguyễn Phương Thảo. Tô Lam vừa đi ra khỏi phòng bệnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang rất lười biếng dựa vào cửa. Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Ông xã, sao anh còn ở đây? Anh chưa về sao?” Sau khi nghe câu hỏi đầy nghi ngờ của Tô Lam, khuôn mặt tuấn tú vô song của Quan Triều Viễn trong phút chốc trở nên ảm đạm. Anh nhìn chằm chằm vào Tô Lam, trên người anh từ trong ra ngoài tràn đầy sự bất mãn. Anh không phải là vì không yên tâm, cho nên mới cả đoạn đường đi theo qua đây sao. Cùng với anh đợi bên ngoài lâu như vậy, Tô Lam, con người vô lương tâm này đã trực tiếp quên mất anh rồi sao? Tô Lam dường như nhìn thấy vẻ mặt không vui của Quan Triều Viễn. Cô lè lưỡi bước nhanh đến bên anh, vươn tay dễ dàng năm lấy cánh tay anh: “Chồng yêu, em còn tưởng rằng anh trực tiếp đến công ty rồi! Dù sao cũng không còn sớm nữa!” | Ông chủ Lệ vô cùng kiêu ngạo yêu chiều nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó nói: “Đi ăn sáng với anh.” Tô Lam do dự, cuối cùng lắc đầu: “Em thực sự không có tâm trạng, em muốn nói chuyện với bác sĩ để hỏi về tình hình hiện tại của Phương Thảo.” “Dù sao cô ta ở thành phố Ninh Lâm này. Ngoài em ra cũng không có bạn bè gì, cũng không có nhiều người để cô ấy có thể dựa vào. Em thực sự không thể khoanh tay đứng nhìn! Anh có thể hiểu ý em không, ông xã?”