Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 5170

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 5170 Bọn họ đã hại Nguyễn Phương Thảo thảm đến vậy, nhất định phải cho bọn họ một bài học. Con người trong mắt Tô Lam xoay tròn, trong lòng đã có quyết định. Cô không hề chần chừ, lập tức cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại, gọi cho Nguyễn Phương Thảo. Nội dung của cuộc điện thoại chính là căn dặn Nguyễn Phương Thảo, hy vọng ngày mai dù cô ta có thấy mình công bố bất cứ tin tức gì trên mạng cũng không được lên tiếng. Nếu như không thể chịu đựng được thì hãy trực tiếp ngắt kết nối mạng, không nhận điện thoại của bất cứ ai. Tất cả cứ giao cho cô xử lý là được rồi. Trước khi Tô Lam cúp điện thoại, cô vân hơi chần chừ, cuối cùng vấn thử thăm dò một câu: “Phương Thảo, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?” Tô Lam hỏi vấn đề này vô cùng cẩn thận. Thái độ của Nguyễn Phương Thảo cũng sẽ quyết định việc cô nặng hay nhẹ tay trong chuyện này, nên cô phải biết rõ ràng. Ban đầu Nguyễn Phương Thảo bên kia điện thoại hơi chân chừ, cô ta sửng sốt một chút, cô ta hiểu rõ anh ta mà Tô Lam nói đến là ai. Sau khi Nguyễn Phương Thảo nghe Tô Lam nói vậy thì đầu tiên là sửng sốt mấy giây, nhưng sau đó rất nhanh đã nở nụ cười vô cùng đau lòng. Cô ta lạnh lùng lên tiếng, giọng nói cứ như là gió thổi ở một nơi hoang vu: “Cô muốn nói anh ta nào?” Lời này của Nguyễn Phương Thảo vừa dứt, vẻ mặt của Tô Lam lập tức cứng đờ. Tại sao Nguyên Phương Thảo lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ Quan Triều Viễn nói không sai, cô ta đã sớm biết Chiến Lưu Thành có hai nhân cách sao? Nếu không phải như vậy, sao cô ta bồng nhiên lại hỏi một vấn đề không thể giải thích như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì cô ta vẫn còn tình cảm với Chiến Lưu Thành bên mới giả vờ không biết? Dù là cô ta đã sớm nhận ra mình bị Chiến Lưu Thành lợi dụng nhưng cô ta vẫn vui vẻ chịu đựng sao? Nếu thật sự như vậy thì Nguyễn Phương Thảo thật sự quá ngốc, cũng quá đáng thương! Tô Lam đứng tại chõ, lằng lặng nhìn bức tường, cứ như là có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của Nguyễn Phương Thảo. Trong lòng cô bông nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngày càng kiên định: “Phương Thảo, cô yên tâm đi, thứ thuộc về cô tôi nhất định đòi lại cho cô, sự bôi nhọ không thuộc về cô kia, tôi cũng sẽ trả lại.” Sau khi Nguyên Phương Thảo nghe thấy vậy thì khóe miệng bồng cong lên. Thật ra với Nguyễn Phương Thảo thì cô ta cũng đã gánh nỗi oan ba năm trước một thời gian dài như vậy rồi, có thể tẩy trắng hay không, có muốn tẩy trăng hay không, với cô ta mà nói cũng không quá quan trọng. Nhưng mà nếu qua chuyện này, cô †a có thể hoàn toàn cắt đứt với Chiến Lưu Thành. Cô ta cũng không quan tâm việc những chuyện xưa này bị nhắc lại. Về phần nhà họ Nguyễn kia, bọn họ hoàn toàn không coi cô ta là người nhà, nơi đó đối xử với mẹ cô ta vô cùng khắc nghiệt, cô ta cùng không cần phải giả vờ làm bạch liên hoa hay là thánh mẫu gì để nể mặt họ nữa. Bởi vì sau khi trải qua chuyện này, cô ta nhận ra nhường nhịn mãi mãi chỉ khiến đối phương không kiêng nể gì, càng ngày càng làm tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio