Chương 5172 Quan Triều Viễn cứ ung dung ngồi ngay ngăn như vậy. Một tay ôm lấy vòng eo thon của cô, đôi mắt sâu thẳm rõ ràng đã viết rõ ràng là vấn chưa hài lòng. Đối mặt với ánh mắt sáng kia, Tô Lam có vẻ như bị nhìn đến mất tự nhiên, hai bên tai cũng hơi nóng lên. Nhưng mà nếu cô đã đụng đến tài nguyên của Quan Triều Viễn, dù sao thì cô cũng nên trả giá mới được. Vậy nên Tô Lam lại ngẩng đầu lên, khi cô nhẹ nhàng chạm vào môi của Quan Triều Viễn thì bỗng cảm giác được phần phía sau gáy căng lên. Gương mặt nhỏ nhăn của Tô Lam đỏ lên, cảm giác được có thứ gì đó vô cùng căng cứng. Gương mặt của cô đỏ bừng, hai bàn tay đặt trên ngực Quan Triều Viễn. Đôi mắt kia rực sáng nhìn anh, giọng nói trong trẻo mà dịu dàng: “Được chưa…” Từ sau khi biết Tô Lam mang thai, Quan Triều Viễn gần như không được ngửi đến mùi vị của thịt. Huống chỉ anh còn là một người đàn ông sinh lực tràn trề chứ? Bây giờ chỉ một hôn nhẹ qua loa thế này cơ bản là không có tác dụng gì với anh. Nhưng mà khi nghĩ đến hình ảnh lúc Tô Lam sinh Quan Tử Việt trước đó, trong lòng Quan Triều Viễn vẫn cảm thấy Sợ hãi. Khi đó Tô Lam bị ngài Tư Đồ đưa đến trên một hòn đảo biệt lập. Vì tâm trạng bị kích động nên đã sinh non Quan Tử Việt. Dù bây giờ thăng bé vẫn rất hoạt bát khỏe mạnh, nhưng mà nếu có thể thì Quan Triều Viễn vấn mong đứa con của mình có thế sinh ra đủ tháng. Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn không khỏi cúi đầu. Anh đưa tay vuốt ve vùng bụng vô cùng bằng phẳng của Tô Lam, giọng nói bỗng trở nên ai oán: “Hai” , thật không biết là sinh thêm một đứa trẻ có phải là mình tự chuốc lấy khổ không nữa” Tô Lam nghe ông chồng nhà mình nói xong câu này thì nhất thời cũng hơi mất hứng. Cô tức giật gạt tay của Quan Triều Viễn ra, cố ý giả vờ buồn bực nói: “Đứa nhỏ trong bụng em này có thể là một cô công chúa nhỏ đó, không cho anh nói bậy trước mặt con bé.” Nhưng mà Quan Triều Viễn lại cứ như muốn trêu chọc cô, khóe miệng cong lên, lại nói: “Sao em lại chắc chắn đứa bé trong bụng bây giờ nhất định là con gái chứ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Lỡ như nó là con trai thì làm sao bây giờ?” Nghe vậy thì chân mày Tô Lam theo bản năng nhíu lại. Bởi vì cô nghĩ đến bình thường mình vẫn bị Quan Tử Việt và Tô Duy Hưng chê cười, nhất thời cảm thấy sau gáy phát lạnh. Phải biết rằng trong ngôi nhà này, trừ Tô Mỹ Chi đứng về phía cô ra thì ba người đàn ông còn lại chỉ suốt ngày oán hận làm mình làm mẩy, khinh bỉ chỉ số thông minh của cô không đủ. Chỉ một chuyện này thôi cũng đã đủ để khiến người ta căm hận rồi, cô cũng không muốn nhiều hơn nữa. Kết quả là Tô Lam trực tiếp chống nạnh, mạnh mẽ hùng hồn trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn: “Ai nói trong bụng em là con trail Em mặc kệ, dù thế nào thì cái thai này cũng phải là con gái.” Nhìn thấy dáng vẻ cố tình gây sự này của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhất thời cảm thấy hơi buồn cười. Anh vô cùng bất đắc dĩ đưa tay nhéo mũi của Tô Lam một cái: “Anh nói này bà chủ Lệ, ai cũng biết là chuyện sinh con trai hay con gái này vốn không phải chỉ một câu nói của em là có thế quyết định được.” Tô Lam tức giận hừ một tiếng, cô vô cùng không phục đấm vài cái vào ngực Quan Triều Viễn: “Dù thế nào em cũng mặc kệ, dù trong bụng em là con trai hay là con gái thì tất cả những yếu tố quyết định đều là do anh, nếu như lúc này anh còn cãi lời em, em sẽ không để yên cho anh, tất cả mọi người sẽ không được sống yên.”