Chương 5187 Tô Lam đang định mở miệng đã bị Quan Triều Viễn giành nói trước: “Gô ấy là chị họ của tôi.” Sau khi nghe được câu trả lời của Quan Triều Viễn, ánh mắt bác sĩ Bạch liếc nhìn hai người rất sâu xa. Nhưng mà anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly đứng cạnh hai người họ. Khúc Thương Ly cũng được xem là nam thần lâu năm của nước Bạch Lạc, gần như là từ ông bà cụ từ tám mươi tuổi đến mấy cô cậu bé năm sáu tuổi đều biết là ai. Nên lần đầu tiên bác sĩ Bạch nhìn thấy Khúc Thương Ly thì đã nhận ra anh ta. Anh ta chần chừ một lát mới nói: “Chuyện liên quan đến bệnh của cô Tống, tôi phải nói với ai chứ?” II Khi bác sĩ Bạch vừa dứt lời thì Khúc Thương Ly đã lập tức bước lên một bước, vô cùng lo lắng nói: “Tôi là chông của cô ấy, có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi có thể quyết định.” Khi nghe thấy Khúc Thương Ly nói Vậy, trên mặt của bác sĩ Bạch hiện lên vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên. Hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn đứng ở bên cạnh cũng ngẩn cả ra, nhưng mà bọn họ đã nhanh chóng kịp lấy lại tinh thần. Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly cũng đã có con với nhau, dù hai người bọn họ tạm thời vấn chưa đăng kí kết hôn thì tình cảm cũng đã sớm nồng nàn hơn vợ chồng rất nhiều. Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một tờ giấy kết hôn với họ mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Sau một lát, Quan Triều Viễn trầm mặc nói: “Đúng vậy!” Bác sĩ Bạch gật đầu, vừa đi về phía phòng làm việc, vừa lật báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Chỉ Manh. Sau khi nhóm bọn họ đều đi vào phòng làm việc, bác sĩ Bạch mới đặt báo cáo trong tay xuống. Anh ta cau mày giải thích: “Hôm nay chúng tôi đã làm kiểm tra não cho cô Tống, sau đó cũng xem lại một số ghi chép khám chữa bệnh trước đó của cô ấy, chuyện cô Tống mắc chứng Alzheimer, mọi người đều biết sao?” Câu nói của bác sĩ Bạch khiến mọi người đều lập tức yên lặng. Sắc mặt của Khúc Thương Ly vô cùng khó coi. Nếu như chuyện Tống Chỉ Manh ngất xỉu không liên quan gì đến chứng Alzheimer thì hiện tại bác sĩ Bạch đã không đột nhiên nhắc đến vấn đề này. Bây giờ anh ta nhắc đến chuyện này, chứng minh là lần ngất xỉu này của Tống Chỉ Manh có liên quan đến chứng bệnh này. Nhất thời đầu óc của Khúc Thương Ly trống rồng. Anh ta không biết nên đối mặt với vấn đề mà bác sĩ Bạch hỏi như thế nào, anh ta rốt cuộc nên trả lời thế nào. Thấy ba người không hề có ý định mở miệng trả lời, bác sĩ Bạch không khỏi nhíu mày. Anh ta lại hỏi lại: “Rốt cuộc là mọi người có biết hay là không?” Sau một hồi yên lặng, Khúc Thương Ly vân gật đầu một cái. Nhưng mà vẻ mặt anh ta vô cùng u ám, giọng nói mờ mịt: “Chuyện này tôi đã biết từ mấy năm trước rồi, trước đó bác sĩ cũng đã nói rất rõ ràng với tôi.” Sau khi nghe thấy lời mà Khúc Thương Ly nói, trên gương mặt của bác sĩ Bạch hiện lên biểu cảm khó có thể tin được: “Ngài Khúc, tôi hiểu rõ là công việc diễn viên của mọi người vô cùng bận rộn, hơn nữa có lẽ là liên quan đến vấn đề hợp đồng và lợi ích của công ty nên có một số chuyện mọi người không thể nào từ chối được, nhưng mà tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, bệnh của cô Tống Chỉ Manh đã vô cùng nghiêm trọng, lúc này với tư cách là chồng của cô ấy, anh không nên để cô ấy làm công việc với cường độ bận rộn như vậy được, nếu không sẽ chỉ khiến bệnh của cô ấy ngày càng nặng, lời này của tôi có ý gì, ngài hiểu chứ?” Lời của bác sĩ Bạch vừa dứt, bàn tay vẫn buông thống của Khúc Thương Ly bông nắm chặt lại. Sắc mặt của anh ta bỗng trở nên trăng bệch. Anh ta cắn chặt môi, khó khăn lắm mới nói được vài chữ qua kẽ răng: “Tình hình bây giờ như thế nào?”