Chương 5192 Cô ta vừa quay lại đã đối mặt với động tác âm thầm lắc đầu của Tô Lam. Đến tận lúc này hộ sĩ mới phản ứng được, cô ta hơi cau mày, không tiếp tục nói nữa. Sau một lúc lâu không nói gì, cô ta mới đổi chủ đề: “Ừ, nếu đã vậy có nghĩa là mọi người không định nằm viện, vậy thì cứ đến phòng làm việc của bác sĩ lấy một chút thuốc về uống, nghỉ ngơi cho thật tốt.” Khúc Thương Ly đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, nhưng mà sự nghi ngờ trên gương mặt của Tống Chỉ Manh ngày càng rõ ràng. Cô ấy nghi ngờ nhíu mày: “Chỉ là gần đây tôi quá mệt, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được rồi, tôi cũng không bị bệnh gì khác, tại sao còn phải uống thuốc chứ?” “Khúc Thương Ly, hay là chúng ta về nhà trước đi, gân đây em rất bận, lịch trình cũng đã lấp kín, không thể lại tiếp tục lãng phí thời gian nữa.” Vừa nghe thấy lời này của Tống Chỉ Manh, vẻ mặt của Khúc Thương Ly nhất thời trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Em đừng có mà nói với anh, với trạng thái bây giờ của em mà còn tiếp tục đi chụp ảnh quảng cáo?” Nghe thấy câu hỏi của Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh cứ như là đang nghe †ruyện cười vậy. Cô ấy gật đầu như đúng rồi: “Tất nhiên rồi, vai diễn của em vẫn còn chưa đóng máy mà. Anh rất hiểu em, em cũng không phải là loại người có đầu không có đuôi, lúc này em chỉ vì lao lực vất vả nên bị mất sức, tụt huyết áp mới té xỉu” “Em hiểu rất rõ cơ thể của em, chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ăn uống đúng giờ là được rồi.” “Haizz, Tô Lam, sao hai người cũng đến đây? Ban nấy chị không nhìn thấy hai đứa mà nhỉ?” “Khúc Thương Ly, anh làm sao thế, em cũng chỉ té xỉu thôi mà anh còn làm lớn chuyện gọi người đến đây? Nhìn đi, còn đưa em vào cả phòng cấp cứu, đúng là làm quá mài” Khúc Thương Ly nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện gì của Tống Chỉ Manh, nhất thời không biết phải có phản ứng thế nào. Mà lúc này, khi Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Thương Ly thì mới hiểu được, nếu như Khúc Thương Ly không nhanh chóng điều chỉnh tâm †rạng của mình thì một cô gái thông minh như Tống Chỉ Manh nhất định sẽ nhận ra được điều không đúng. Vậy nên cô mới vội vàng nói thêm: “Chị Chỉ Manh, anh Khúc, hay là chúng ta về nhà rồi nói tiếp, cứ đứng nói chuyện trước cửa phòng cấp cứu của người ta như vậy cũng không hay lắm đâu!” Sau khi được Tô Lam nhắc nhở, Tống Chỉ Manh mới nhận ra bọn họ đang đứng ở cửa lớn của phòng cấp cứu. Có đôi lúc bác sĩ đi vào đi ra còn phải tránh bọn họ, đúng là rất bất tiện. Vậy nên Tống Chỉ Manh cũng vội vàng gật đầu: “Tô Lam nói đúng, bây giờ chúng ta mau đi về đi, thật ra chị ghét nhất là bệnh viện, nếu như không phải là không có cách nào khác thì chị không bao giờ đến bệnh viện đâu.” Vừa nói xong, Tống Chỉ Manh huých khuỷu tay vào Khúc Thương Ly, liếc mắt hờn dõi nhìn anh nói: “Anh cái người này, thật đáng ghét! Sau này nếu như không có chuyện gì lớn thì đừng có mà đưa em đến bệnh viện, em ghét chỗ này nhất, mỗi lần vào bệnh viện là tim không nhịn được đập rất nhanh, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện thì em sẽ hốt hoảng, vốn không sao lại bị anh làm cho bị bệnh.” Khúc Thương Ly cúi đầu nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng cưng chiều, nhẹ giọng đồng ý: “Được, sau này chúng ta không đến %a” nữa: Sau khi nhận được lời đồng ý của Khúc Thương Ly, lúc này Tống Chỉ Manh | mới hài lòng gật đầu. Lúc ăn cơm tối, Tô Lam mời Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh đến nhà mình.