Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 596-600

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

“Là Dạ Bân gọi, hẹn tôi đi uống rượu, tôi nói với cậu ta, người phụ nữ của tôi quản chặt lắm, không cho tôi đi.”

“Cái gì? Sao anh lại nói như thế chứ? Làm như tôi đáng sợ lắm không bằng!”.

“Tôi nói không đúng sao? Nếu nửa đêm tôi ra ngoài uống rượu, em không để ý?”

“Không để ý!” Tô Lam nói không thoải mái.

“Nhưng hiện giờ tôi gọi cho cậu ta, nói với cậu ta, tôi đồng ý, chúng ta không thể video call nữa”

“Anh dám?”

“Em xem xem, đây không phải là em đang quản lý tôi sao?” Trên mặt Quan Triều Viễn là nụ cười thương hiệu.

“Anh phiền chết mất!”

“Có nhớ tôi không?”

Tô Lam gật đầu với màn hình: “Còn anh?”

Quan Triều Viễn di chuyển điện thoại, để máy quay nhắm về phía bên cạnh mình.

Lúc này anh đang nằm trên giường.

“Tôi đã một mình một phòng mấy ngày rồi, cô đơn không chịu nổi, em nói xem tôi có nhớ em không?”

Tô Lam liền bị chọc cười, sao người đàn ông này lại thích nói lời thoại của phụ nữ thế chứ?

“Tô Lam, gọi tiếng chồng đi.”

“Không muốn, không phải lần trước đã nói là xem xem biểu hiện sau này của anh sao”

“Vậy chúng ta cùng đặt biệt danh cho nhau đi! Không gọi chồng, tầm thường chết mất, lần trước tôi xem ti vi, người ta đều gọi chồng là cục cưng?”

Tô Lam thật sự cười không được mà khóc không xong.

“Gọi đi!”

“Người khác đều gọi như thế, chúng ta cũng gọi theo không phải cũng rất tầm thường sao?”

“Cũng đúng, vậy chúng ta gọi là gì? Vậy sau này em gọi tôi là gì? Em cũng không chịu gọi là chồng”

Quan Triều Viễn cũng cực kỳ đau đầu.

Tô Lam cũng không biết gọi là gì, nếu gọi tên, cảm thấy không hề thân mật chút nào.

“Nếu không nghĩ ra, vậy em gọi tôi là cục cưng, tôi gọi em là bé con, có được không?”

Tô Lam cũng cười không được mà khóc cũng không xong, gần đây người đàn ông này ở nhà xem những phim gì thế?

“Bé con, lúc nào thì về?”

Vừa nghe cái biệt danh này, Tô Lam liền cảm thấy trái tim ấm áp.

“Trời ơi, anh đừng gọi nữa, ngượng chết mất.”

“Có cái gì mà ngượng chứ, chúng ta chỉ gọi riêng với nhau, không để người khác biết, chờ sau này chúng ta nghĩ được cái gì hay thì lại đối, được không, bé con?”

“Vậy cũng được, thế nhưng có lẽ tạm thời tôi không về được, phim trường bên này bận lắm”.

“Lần sau không cho em đi quay phim nữa!” Quan Triều Viễn tràn đầy oán giận.

“Trời ơi, chờ tôi quay xong phim này, cho tới cuối năm cũng không nhận phim nữa, ở nhà với anh, có được không?”

“Không được thì còn làm sao được nữa? Được rồi, em ngủ sớm đi, có phải ngày mai phải dậy sớm không?”

Chương

“Bảy giờ”

“Vậy em mau ngủ đi, ngủ nhiều một chút.”

“Vậy tôi ngắt máy đây”

“Ngủ ngon, bé con.”

Lời Quan Triều Viễn vừa dứt, Tô Lam liền ngắt máy.

“Người phụ nữ chết tiệt này, đến câu chúc ngủ ngon cũng không nói!”

Nể tình cô quay phim ở bên ngoài vất vả như thế, không tính toán với cô nữa, xem xem quay về xử lý cô thế nào!

Khi Quan Triều Viễn đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại reo lên.

“Ngủ ngon, cục cưng.”

Nhìn dòng tin wechat mà Tô Lam gửi, Quan Triều Viễn liền cười, thì ra người phụ nữ này ngại!

“Ừ, bé con của tôi khá lớn”

Quan Triều Viễn lại trả lời một câu.

“Cút!”

Ngủ một giấc dậy, Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Tối qua uống quá nhiều rượu, đến mức hiện giờ vẫn còn chút choáng váng.

Vì Dạ Bạn cần có chuyện phải xử lý, đã đến Quốc tế Tinh Hoàng.

Quan Triều Viễn gửi tin wechat.

“ở nhà không? Tôi đến tìm cô.”

Tiêu Mạch Nhiên hơi hoảng hốt.

Mặc dù tối qua uống nhiều, nhưng những gì nói với Dạ Bân, cô ta vẫn nhớ.

Quan Triều Viễn và Tô Lam đã kết hôn.

Tiêu Mạch Nhiên hít sâu một hơi, trả lời tin nhắn của Quan Triều Viễn .

“Được.”

Nửa tiếng sau, Quan Triều Viễn lái xe tới khu Diamond.

Người mở cửa là Tiêu Mạch Nhiên.

Rõ ràng cô ta đã trang điểm, dùng phấn trang điểm để che đi khuôn mặt mệt mỏi của mình.

“Vào đi.”

Tiêu Mạch Nhiên vẫn cực kỳ quật cường, cô ta không muốn cho Quan Triều Viễn thấy được vẻ yếu đuối của mình.

Hai người gặp mặt hơi lúng túng.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn vô thức nhìn về phía cổ tay đeo chiếc vòng mã não đỏ của Tiêu Mạch Nhiên.

Tiêu Mạch Nhiên lại càng khó xử hơn, thời gian qua cô ta tự mình đa tình lâu như thế, quả thật là quá mất mặt.

Hai người ngồi trên sofa, Tiêu Mạch Nhiên rót một cốc nước cho Quan Triều Viễn .

Lúc đầu ai cũng không nói gì.

Vẫn là Quan Triều Viễn mở lời trước.

Chương

“Tôi và Tô Lam.”

Không chờ Quan Triều Viễn nói xong, Tiêu Mạch Nhiên liền vuốt tóc, cười.

“Chuyện của hai người tôi đã biết rồi, A Viễn, thật sự rất xin lỗi, khoảng thời gian qua đã gây phiền phức cho anh, là sơ sót của tôi, khoảng thời gian này anh rất khó xử nhỉ?”

Rộng lượng, nho nhã, không hề tính toán.

Quả nhiên Tiêu Mạch Nhiên không khiến Quan Triều Viễn thất vọng.

Quan Triều Viễn lộ ra nụ cười hiếm gặp.

“Vẫn ổn, nếu cô đã không sao, vậy tôi yên tâm rồi.”

“Cảm ơn cô.”

Ngoài việc cảm ơn, Quan Triều Viễn thật sự không biết nên nói cái gì.

Tiêu Mạch Nhiên cố tỏ vẻ thoải mái, nhún vai.

“Giữa chúng ta còn cần khách sao thế sao?

“Còn nữa, về thân phận của tôi, Tô Lam vẫn chưa biết.”

“Cái này anh yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai.”

“Được.”

Tiếp đó, hai người liền rơi vào im lặng.

Tiêu Mạch Nhiên hơi lạnh lòng, lần đầu tiên Quan Triều Viễn đến tìm cô ta, nói chuyện đều là về Tô Lam, vừa nói xong, anh liền không còn nói câu nào nữa.

“A Viễn, Tô Lam là một cô gái tốt, tôi chúc phúc cho hai người.”

“Cảm ơn.”

Quan Triều Viễn thực sự cảm thấy không có gì để nói, liền đứng lên.

“Vậy tôi về trước đây”

“Được, tôi tiễn anh”

Tiêu Mạch Nhiên tiễn Quan Triều Viễn ra cửa, nhìn chiếc xe của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô ta.

Chương

Tiêu Mạch Nhiên đóng cửa lại, mặc cho cơ thể dần dần tụt xuống, cô ta ngồi trên mặt đất, mặt đầy nước mắt.

Rộng lượng, hào phóng, duy trì vẻ nho nhã, đây là điều duy nhất cô ta làm được.

Cô ta không làm như thế thì còn có thể làm thế nào chứ?

Khóc? Hay là làm loạn?

Chỉ sợ làm như thế, bọn họ còn không làm nổi bạn bè.

Hơn nữa cô ta có tư cách gì mà khóc nháo, rõ ràng chỉ là một mình cô ta tự mình đa tình mà thôi.

Giây phút đó, trái tim Tiêu Mạch Nhiên đã vỡ vụn.

Đột nhiên cô ta không biết mình nên đi đâu về đâu.

Quan Triều Viễn , vẫn luôn là tín ngưỡng để cô ta sống tiếp!

Thành phố S

Tô Lam lại đi theo đoàn phim đến thành phố S quay phim, bộ phim này thật sự là chạy khắp vài thành phố khắp cả nước.

Nhân viên đoàn phim và diễn viên đều khổ không kể hết, nhưng vẫn kiên trì.

Trời càng ngày càng lạnh, thành phố S tuyết rơi lớn, bên ngoài cửa sổ trắng toát một màu, giống y như thế giới cổ tích.

Hôm nay bọn họ còn quay vài cảnh ở giữa trời tuyết lớn, về sau quả thật tuyết rơi dày quá, liền dừng quay.

Nhờ phúc của trận tuyết lớn này, mọi người đều có thể nghỉ ngơi tử tế.

Tô Lam tắm rửa thoải mái, thay sang đồ ngủ dày cộp.

Đồ ngủ mang hình dáng như lông sói dày mượt, cực kỳ tinh nghịch đáng yêu, cô còn chụp ảnh.

Tô Lam kéo rèm cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn rơi, dưới ánh đèn vàng nhạt, từng đóa hoa tuyết từ từ bay lượn, cảnh tượng đó đẹp đến ngây người.

Tô Lam xoay người đi lấy điện thoại, gửi ảnh selfie của mình cho Quan Triều Viễn .

Quan Triều Viễn trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.

“Thật sự muốn cởi bộ da sói này ra, ngủ với con sói này!”

Tô Lam cạn lời, cười, người đàn ông này mãi luôn háo sắc như thế!

“Chờ tôi một lát, tôi đang tắm, lát nữa video call với em.”

“Tắm cầm điện thoại?” Tô Lam lầm bầm một câu, liền nghe thấy một trận gió lạnh thổi tới, cửa sổ rung lên.

Cô sợ hãi quay người lại.

Sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.

Một người đàn ông mặc áo khoác gió màu xám, cổ áo dựng cao, găng tay màu đen, ủng màu đen, tóc mái dài mượt che đi nửa con mắt.

Hoa tuyết rơi khắp người anh.

Trong tay vẫn còn cầm một bó hoa hồng màu lục.

Bên trên hoa hồng màu lục phủ một tầng tuyết, mang một ý vị khác.

Khóe môi trái của anh khẽ giương lên, lộ ra nụ cười tà mị.

“Em yêu, chúng ta lâu rồi chưa gặp”

Chương

Lòng Tô Lam dần dần trở nên nặng nề.

“Anh Ngọc…”

Sau lễ trao giải lần trước, Tô Lam và Giản Ngọc chưa gặp nhau.

“Anh Ngọc, anh vào đây kiểu gì thế?”

“Vào từ cửa sổ, bé ngốc”

Giản Ngọc lắc rơi tuyết trên người.

Tô Lam để bản thân mình bình tĩnh lại, mặc dù nửa đêm cô nam quả nữ ở trong cùng một căn phòng, khiến cô hơi lo lắng, nhưng cô vẫn tin Giản Ngọc.

Giản Ngọc nhìn Tô Lam, vẫn luôn đứng ở vị trí cách anh rất xa.

“Sợ tôi?” Anh cười: “Tôi mà muốn làm gì em, lần trước ở Mỹ, em đã không thoát được rồi.”

Đứng thể, năm đó ở Mỹ, bọn họ đã ở cùng một phòng.

“Thế nhưng nhắc lại tôi mới thật sự hối hận, năm đó em cũng tuổi rồi, nếu năm đó tôi xử em, chắc là cũng không có chuyện gì của Quan Triều Viễn nữa nhỉ?”

Giản Ngọc nhướn mày với Tô Lam.

“Anh Ngọc, đừng đùa nữa, em hỏi anh, lần trước ở lễ trao giải, vì sao anh lại đột nhiên cầu hôn? Rõ ràng anh biết em đã kết hôn rồi, anh làm thế.”

Trên mặt Giản Ngọc vẫn là nụ cười đùa giỡn với đời như trước, anh giơ ngón cái tay phải, lắc lắc.

“Em yêu, chính là vì em đã kết hôn, vì thế tôi mới cầu hôn em, lẽ nào em không thấy tôi đang giúp em sao?”

“Giúp em?”.

Tô Lam không hiểu, rõ ràng chuyện này gây ra rất nhiều phiền phức cho cô, nếu không phải là Quan Triều Viễn ngăn lại những bài báo kia, hiện giờ cô có thể quay phim được hay không đã là vấn đề.

“Đúng thế, sau khi cầu hôn, trong vòng một tuần, em luôn được chú ý quan tâm trong giới giải trí, chuyện tôi không ngờ tới là, anh ta lại không công khai quan hệ của hai người, thật sự là khiến tôi hơi thất vọng”

Thật ra là chuyện này, Tô Lam cũng hơi thất vọng.

Trong tình huống cấp thiết như thế, đương nhiên công khai quan hệ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, nhanh nhất.

Nhưng Quan Triều Viễn lại không làm thế.

Tô Lam không hy vọng công khai quan hệ, đó là về sau, lẽ nào Quan Triều Viễn cũng không muốn công khai quan hệ của bọn họ với bên ngoài sao?

“Người đàn ông của em thật sự khiến tôi hơi thất vọng, em yêu, trong lòng anh ta căn bản không có em, đến danh phận chính thức cũng không muốn cho em”

Tô Lam quay mặt đi hướng khác.

“Bản thân em cũng không muốn công khai quan hệ”

“Nhưng vào lúc đó, thật ra tận trong đáy.

lòng em cũng thầm hy vọng anh ta có thể công khai quan hệ của hai người đúng không?”

‘Thoáng cái Giản Ngọc liền chọc trúng điểm yếu của Tô Lam, nhìn thấy suy nghĩ của cô.

Tô Lam hít sâu một hơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio