Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Khi đến Dark Region đã là giờ rưỡi.
Tô Lam vội vàng đến phòng làm việc của Quan Triều Viễn .
“Sao giờ em mới tới, tôi sắp chết đói rồi.”
Quan Triều Viễn oán trách đầy bất mãn.
“Tôi đến Học viện mỹ thuật một chuyến, cũng nấu cho Kiêm Mặc một phần.”
Vừa nghe lời này, Quan Triều Viễn càng thêm bất mãn.
“Sao em không trực tiếp đưa cho tôi trước? Rõ ràng là đi qua bên này!”
“Không phải là lo Kiêm Mặc bị đói sao?” Tô Lam vừa nói, vừa lấy cơm cá chình ra.
“Em lo nó bị đói, thể không lo tôi bị đói à?”
Tô Lam cứ cảm thấy Quan Triều Viễn hơi quá đáng.
“Không phải là tôi đến muộn một lát sao? Anh đến mức đó sao? Hơn nữa, anh đói rồi không biết gọi cái gì ăn trước sao?”
Quan Triều Viễn cũng cạn lời, anh đã đói từ lâu rồi, Doãn Cẩn luôn bảo đến nhà ăn lấy gì cho anh ăn, nhưng anh không cho đi.
Tô Lam vất vả làm cơm cá chình, đi từ xa tới đưa cho anh, đương nhiên anh phải ăn thật ngon.
Ai biết được…
Khi Quan Triều Viễn đang định ăn thì Doãn Cẩn gõ cửa, đi vào.
“Chủ tịch Quan, đến giờ họp rồi.”
Quan Triều Viễn chỉ đành đậy nắp hộp cơm lại.
Lúc này Tô Lam mới biết mình gây chuyện rồi.
“Không thể để lát nữa mới họp sao? Để anh ấy ăn xong cơm đã”
“Phu nhân, vốn phải họp lúc một giờ, giờ đã lùi lại nửa tiếng rồi, sợ là…”
Thì ra là vì chờ cô, anh đã lùi giờ họp lại nửa tiếng đồng hồ.
Tô Lam càng thêm áy náy, cô không nên ở Học viện mỹ thuật lâu như thế.
“Được rồi, tôi đi họp đây, Doãn Cẩn, tiễn phu nhân đi.”
“Vâng, Chủ tịch Quan.”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam rời đi, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Hôm nay cô thật sự nên đưa cơm cho Quan Triều Viễn trước.
“Thư ký Doãn, gần đây anh ấy bận lắm à?”
“Đúng thế, không phải là sắp đến cuối năm rồi sao? Mỗi dịp cuối năm và đầu năm đều là lúc bận nhất, tập đoàn chúng tôi nhiều công ty con, mỗi dịp cuối năm phải kiểm kê.”
“Ồ..”
Tô Lam cực kỳ tự trách, nhưng cũng không có cách nào xoay chuyển.
Ra khỏi Dark Region, trực tiếp đến bệnh viện Q.M, người của bệnh viện đều biết thân phận của cô, vì thế cũng không dám chểnh mảng.
Đây là thuốc mà bác sĩ đông y tốt nhất kê cho Tô Lam.
“Phu nhân, cô không có vấn đề gì, điều dưỡng thật tốt là được.”
Chương
“Bác sĩ, ở đây tôi có một thang thuốc đông y, làm phiền ông xem qua cho tôi.”
Tô Lam thuận tiện mang theo một gói thuốc mà cô phát hiện ở trong tủ ngày hôm qua.
Bác sĩ đông y này không dám cẩu thả chút nào, vội vàng mở gói thuốc, tỉ mỉ phân biệt từng vị thuốc bên trong.
Ngửi một lát, nhìn một lát, sờ một lát.
Bác sĩ đông y nhíu chặt mày lại.
“Phu nhân, cô lấy thuốc này ở đâu đấy?”
“Sao thế? Thuốc này có vấn đề gì sao?” Tô Lam cũng lập tức trở nên căng thẳng.
“Phu nhân, không phải là cô nói muốn sinh con với Chủ tịch Quan sao? Cô nhất định không được uống thứ này!”
“À, đây không phải là thuốc của tôi.”
Lúc này bác sĩ đông y mới yên tâm.
“Vậy thì tốt.”
“Đây là thuốc chữa bệnh gì?” Tô Lam cẩn thận hỏi.
“Đây không phải thuốc chữa bệnh, mà là thuốc tránh thai”
“Tránh thai?”
Tô Lam liền ngây ngốc.
“Đúng thế, đây là thuốc tránh thai, chẳng qua bây giờ, rất ít người dùng cách sắc thuốc để tránh thai, ngày xưa, hoàng để không muốn phi tần nào mang thai, thì sẽ cho bọn họ một liều thuốc này sau khi làm chuyện phòng the.”
“Phương thuốc này rất tốt, lượng rất nhỏ, dùng thuốc cực kỳ chính xác, ảnh hưởng đến phụ nữ khá nhỏ, xin hỏi phu nhân, phương thuốc này ở đâu thế?”
Sắc mặt Tô Lam trắng bệch, đầu óc rất hỗn loạn.
“Người bạn này nhờ tôi cầm đến xem sao, muốn hỏi xem bác sĩ kia kê thuốc có đúng hay không. Tôi cũng không biết là ở đâu.” Tô Lam chỉ đành nói dối.
“Ồ, là thể à, vậy cô về nói với người bạn kia là phương thuốc này rất tốt, chắc là bác sĩ kia cũng phải có mấy chục năm kinh nghiệm mới có thể kể được phương thuốc tốt như này, chỉ là…”
“Chỉ là sao.”
“Thuốc sắc tránh thai, suy cho cùng cũng là thuốc tránh thai, có kê đơn ôn hòa hơn nữa, thời gian lâu dài, uống nhiều rồi cũng sẽ có ảnh hưởng tới cơ thể phụ nữ. Hơn nữa, thuốc này không thể đảm bảo tránh thai được một trăm phần trăm.”
“Ồ, tôi hiểu rồi, bác sĩ, chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, mong là bác sĩ đừng nói với người khác”
“Đương nhiên rồi”
Tô Lam cảm ơn vị bác sĩ đông y, rồi lấy thuốc, lúc này mới về nhà.
Trên đường về, cô luôn suy nghĩ chuyện này, trong lòng nghĩ thế nào cũng không yên.
Thuốc này là của ai chứ?
Dì Phương đã lớn tuổi, chắc cũng không đến nỗi uống thuốc tránh thai, lẽ nào thuốc này là của Lê Hoa?
Chương
Lê Hoa còn nhỏ tuổi, đang là lúc tuổi trẻ căng tràn mà lại không hiểu chuyện!
Thường ngày cô ít khi ở nhà, khi cô không ở nhà, Quan Triều Viễn cũng không hay về.
Không lẽ Lê Hoa làm chuyện đó với tên nào không tốt ở bên ngoài, sau đó lén lút tránh thai?
Mặc dù, đối với Tô Lam, Lê Hoa chỉ là một người giúp việc, nhưng ở cùng nhau lâu, cô đã coi Lê Hoa như em gái mình, cô không thể để Lê Hoa sa đoạ tiếp nữa.
Không được, phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế với cô ta.
suốt quãng đường, Tô Lam đều suy nghĩ chuyện này.
Khi sắp tới bữa tối, Tô Lam làm hai món xào, việc chuẩn bị trước khi nấu đã làm xong rồi, chỉ chờ lên lửa thôi.
“Dì Phương, hôm nay tôi hơi mệt, mấy món còn lại dì nấu nốt đi.”
“Vâng, phu nhân, cô nghỉ chút đi”
Rau đã rửa xong, công việc chuẩn bị đã hoàn thành, Lê Hoa ở lại trong phòng bếp cũng không có tác dụng gì, liền cùng đi ra ngoài với Tô Lam.
Tô Lam nhìn Lê Hoa, cảm thấy hơi khó nói thành lời.
“Lê Hoa, chúng ta đến phòng cô đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Vâng, phu nhân” Lê Hoa không hề biết đã xảy ra chuyện gì, cô bé ngây thơ hồn nhiên, cũng không nghĩ gì nhiều.
Đến phòng của Lê Hoa, Tô Lam đóng cửa lại.
“Phu nhân, cô muốn nói gì với tôi thế?”
Có vài lời Tô Lam cũng khó mà mở miệng được.
“Lê Hoa, năm nay có bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi!” Lê Hoa hưng phấn giơ hai ngón tay ra.
“Hai mươi tuổi, chưa từng đi học đúng không?”
“Sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi làm, nhà nhiều con, bên dưới còn có em trai, người trong nhà đều không coi tôi ra gì, cực kỳ trọng nam. khinh nữ, tôi liền đi làm thêm, dù sao tôi cũng không thích học”
Lê Hoa lại rất thoải mái tự nhiên.
Trước kia nhà họ Tô cũng ở dưới kia, về nơi đó, Tô Lam cũng có hiểu biết.
Trọng nam khinh nữ quả thật là một vấn đề rất nghiêm trọng, rất nhiều bé gái đều không đi học nổi mấy năm, rồi đi làm thuê.
“Lệ Hoa, năm nay cô hai mươi tuổi rồi, cũng coi như đã là thiếu nữ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô phải hiểu rõ”
Lê Hoa hơi không hiểu, không biết lời này của Tô Lam là có ý gì.
“Phu nhân, cô đang nói gì thế? Sao tôi nghe không hiểu chứ? Là tôi làm sai chuyện gì rồi sao?”
Những chuyện này, không phải đúng với sai cái gì, cô là con gái, nên biết tự thương mình, không thể vì nhất thời xúc động mà..”
Tô Lam cũng hơi ngại mở miệng.
“Tóm lại, Lê Hoa, cô nghe lời tôi, bằng không sau này cô sẽ hối hận”
Nghe những lời này, Lê Hoa càng không hiểu.
Chương
“Phu nhân, cô nói gì thế? Tôi không hiểu gì cả, cái gì mà sau này hối hận, không phải tôi luôn rất nghe lời cô sao? Nếu tôi làm sai chuyện gì, cô nói thẳng với tôi đi!”
“Cô làm chuyện gì, trong lòng cô không hiểu rõ sao? Lẽ nào còn cần tôi nói thẳng ra, tôi cũng chỉ muốn giữ mặt mũi cho cô, lớn rồi, loại chuyện này cũng không tiện nói”
Lê Hoa cắn môi mình.
“Cái gì mà lớn rồi chứ, phu nhân, rốt cuộc cô đang nói cái gì?”
Tô Lam thấy thái độ này của Lệ Hoa, cũng hơi không vui.
“Lê Hoa, mặc dù ở nhà chúng ta, làm công ăn lương, nhưng trước giờ tôi chưa từng coi cô là người làm, tôi đã biết rồi, cô không cần giấu tôi nữa, tôi coi cô như em gái nên mới nói những lời này, bằng không thì liên quan gì tới tôi chứ?”
Lê Hoa cuống đến mức sắp khóc đến nơi.
“Phu nhân, rốt cuộc là cô đang nói cái gì? Rốt cuộc là tôi đã làm cái gì?”
Tô Lam không ngờ Lê Hoa lại cố chấp thế này.
Nói rồi Tô Lam ra khỏi phòng, Lê Hoa tức giận đi theo phía sau, hai người cùng nhau vào nhà bếp.
Dì Phương đang nấu đồ ăn, thấy hai người đi vào, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tô Lam đi thẳng về phía chiếc tủ ở góc trong cùng kia.
Tô Lam lấy chìa khóa ra, định mở chiếc tủ kia.
“Phu nhân, đừng!” Dì Phương lập tức hô một tiếng.
Dì Phương hoang mang hoảng hốt hô một tiếng.
Nhưng cuối cùng cũng không ngăn được Tô Lam, Tô Lam đã mở tủ ra, lấy gói thuốc bên trong ra.
“Đây là cái gì? Cô còn không nhận?”
Lê Hoa nhìn gói thuốc đông y trong tủ ra.
“Đây là thuốc đông y! Trước kia khi Triệu Ni Ni ở đây, cô ta sắc thuốc này cho cô uống!”
“Lê Hoa!” Dì Phương gầm lên.
Lê Hoa cũng cảm thấy rất tủi thân, vì thế nói mọi chuyện ra.
Chương
Tô Lam sững sờ.
“Sắc cho tôi uống?”
Dì Phương nhìn Lê Hoa, lại nhìn Tô Lam.
“Phu nhân, Lê Hoa nói linh tinh đấy, cô đừng nghe con bé nói linh tinh!”
Lúc này Tô Lam mới để ý đến dì Phương, vừa rồi hình như dì Phương ngăn cô mở tủ.
Dì Phương, có phải dì biết gì đó không?”
“Tôi…” Dì Phương cũng không biết nói gì mới tốt.
“Dì Phương, dì đến đây cũng được một khoảng thời gian rồi, tôi đối xử với dì cũng tốt chứ? Có phải dì nên nói những chuyện dì biết cho tôi không?”
Sắc mặt của dì Phương càng thêm khó coi.
“Phu nhân, hiện giờ không phải cô và ông chủ sống rất tốt sao? Chuyện trước kia đừng truy cứu nữa, sống thật tốt, nhé.”
Dì Phương càng không nói, Tô Lam càng muốn biết, càng cảm thấy có chuyện!
Nếu cô không biết thuốc đông y kia chữa bệnh gì thì không nói, nhưng cô biết đó là thuốc tránh thai!
“Dì Phương, tôi hỏi dì, có phải thuốc này để cho tôi uống không?”
Dì Phương cúi đầu, hít sâu một hơi.
Thật ra Lê Hoa không biết thuốc này để làm gì, cũng chỉ có dì Phương đoán ra. Suy cho cùng Lê Hoa còn nhỏ, vẫn còn nhiều chuyện không hiểu.
“Lê Hoa, cô nói!” Tô Lam quay về phía Lê Hoa, quát lên.
Lê Hoa còn chưa biết xảy ra chuyện gì, càng không biết rốt cuộc Tô Lam và dì Phương làm sao.
“Cái này… chính là thuốc mà chị Ni Ni sác cho phu nhân vào buổi sáng, khi chị ý còn ở đây”
Tô Lam mất hết bình tĩnh, lùi về sau một bước, eo đập thẳng vào bàn.
Lúc này cô mới nhớ ra trước kia, khi Triệu Ni Ni còn ở đây, không phải mỗi sáng trên bàn đều có một bát canh sao?
Mỗi lần Triệu Ni Ni đều dùng giọng điệu khinh thường nói với cô, đây là canh do Quan Triều Viễn đặc biệt ra lệnh cho cô ta hầm, bảo cô uống hết.
Vì thế, đây chính là lệnh của Quan Triều Viễn !
Nếu là do Triệu Ni Ni tự giở trò, vậy chắc chân dì Phương và Lê Hoa đã sớm nói với cô!
Tô Lam ra sức lắc đầu.
“không! Không thể nào!”
Tô Lam lập tức chạy ra ngoài, quay về phòng ngủ.
Vì hai người bọn họ đã bàn xong chuyện sinh con, thậm chí Quan Triều Viễn còn nói chờ cơ thể cô khỏe lên một chút, bọn họ sẽ sinh con.
Sao anh có thể để cô uống thuốc tránh thai chứ? Chuyện này không thể nào xảy ra, tuyệt đối không thể nào!
Dì Phương gõ cửa, đi vào.
“Phu nhân, cô đừng nên nghĩ linh tỉnh, những chuyện này đều đã qua rồi”
Tô Lam ngồi dậy.
“Dì Phương, dì đã sớm biết rồi, có đúng không?”