Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 661-667

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đến xem cô gái anh cứu đi, đang làm ầmĩ lên muốn gặp anh đấy.”

“Không gặp” Quan Triều Viễn rất không vui.

Anh là người muốn gặp là có thể gặp được sao? Vì cô gái đó mà mạng anh sắp đi luôn đấy!

Tô Lam kéo anh lại.

“Anh liều mạng cứu cô ấy lên, nếu cô ấy lại muốn tự tử nữa thì chẳng phải anh tổng

công vô ích sao, đi thăm cô ấy đi.”

Quan Triều Viễn không nói thêm gì mà đi theo y tá vào một phòng khám khác.

Trong phòng, cô gái đó mặt mày trắng bệch, lạnh đến nỗi môi không còn chút máu.

“Có gì nói nhanh đi!”

Nếu không phải Tô Lam bảo anh vào thì anh sẽ không vào đầu!

“Là anh cứu tôi sao?” Cô gái nở nụ cười rạng rỡ với anh.

“Đúng”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sao, tôi đã được chưa?”

“Anh không có gì nói với tôi sao?”

Quan Triều Viễn suy nghĩ.

“Sau này đừng mặc áo lông màu trắng nữa!”

Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người rời đi.

Doãn Cẩn lái xe đưa Quan Triều Viễn và Tô Lam về khu Rainbow.

Quần áo của Quan Triều Viễn vẫn còn ướt.

Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Trên xe hai người cũng chẳng nói gì.

Về đến nhà thì trời đã dần tối.

Thấy hai người về, khỏi phải nói dì Phương với Lệ Hoa vui cỡ nào.

Nhưng thấy sắc mặt hai người không tốt lắm, dì Phương với Lê Hoa cũng chẳng nói gì.

“Dì Phương, phiền dì nấu chút cháo gà”

“Được, tôi đi nấu ngay!” Dì Phương lập tức xoay người vào bếp.

Tô Lam đi thẳng lên lầu, Quan Triều Viễn đi theo phía sau.

Tô Lam hoàn toàn phớt lờ Quan Triều Viễn, cô vào phòng tắm, bắt đầu xả nước cho Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn đứng phía sau cô, im lặng nhìn cô.

May mà cô về rồi, cô đã về rồi.

Tô Lam xả nước xong thì xoay người đi vào phòng thay đồ, tìm cho Quan Triều Viễn một bộ đồ ngủ dày.

Quan Triều Viễn vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Thậm chí anh còn không nỡ chớp mắt, như đang lo lắng mình vừa chớp mắt thì Tô Lam sẽ biến mất vậy.

“Anh đi tắm đi.”

“Được.”

Chương

Tô Lam chuẩn bị xong thì ra khỏi phòng tảm.

Quan Triều Viễn vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ướt ra rồi vào bồn tắm.

Tô Lam ngồi trên giường trong phòng ngủ.

“Tô Lam!”

Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Quan Triều Viễn.

“Chuyện gì?”

“Không có gì”

Một lúc sau.

“Tô Lam!” Quan Triều Viễn lại gọi.

“Chuyện gì?”

“Không có gì?

Cách một lúc là Quan Triều Viễn lại gọi Tô Lam, cứ thể gọi đi gọi lại bảy tám lần, lần nào cũng là không có gì”.

Tô Lam không biết Quan Triều Viễn bị làm sao.

“Tô Lam!”

Lại mấy phút trôi qua, Quan Triều Viễn gọi tiếp, nhưng lần này không nghe thấy Tô Lam đáp lại.

“Tô Lam!” Anh tiếp tục gọi lớn hơn.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Quan Triều Viễn nhanh chóng ra khỏi bồn, mở cửa phòng tắm, kết quả không thấy Tô Lam trong phòng ngủ.

“Tô Lam!”

Lúc này, cạch một tiếng, cửa mở ra.

Tô Lam đang bưng một bát canh gừng.

Vừa vào cửa, Tô Lam đã thấy Quan Triều Viễn trần như nhộng đứng ở giữa phòng ngủ, cô cũng giật cả mình.

Cả hai bỗng chốc sững sờ.

Quan Triều Viễn phản ứng lại, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

May quả, hú vía một phen.

Nhưng anh tắm cũng không yên tâm, thể nên vội tắm cho xong, mặc quần áo Tô Lam đã chuẩn bị rồi ra khỏi phòng tắm.

Thấy Quan Triều Viễn ra, Tô Lam lập tức nói với anh.

“Uống canh gừng đi.”

Giọng cô không có chút độ ấm nào.

Mặc dù cô tận mắt nhìn thấy Quan Triều Viễn cố gắng vùng vãy trong biển lớn, cũng biết được rất nhiều chuyện từ chỗ Doãn Cẩn.

Nhưng cô vẫn rất để tâm chuyện anh từng lén lút cho mình uống thuốc tránh thai, còn giấu mình chuyện sảy thai.

Cô nhất thời vẫn không thể nào chấp nhận sự thật.

Chương

Quan Triều Viễn bưng bát canh gừng đó lên, uống hết sạch trong một ngụm.

Tô Lam lại xuống lầu, Quan Triều Viễn vẫn đi theo phía sau.

Dì Phương đã nấu xong cháo gà.

“Ăn chút cháo gà đi”

“Em cũng ăn nhé”

Ba ngày ba đêm cô không về nhà, tảm mươi phần trăm là ở bên ngoài cũng không ăn uống đàng hoàng.

Tô Lam nghĩ vậy nên gật đầu.

Hai người ngồi trong phòng ăn ăn cháo gà.

Không ai nói gì.

Ăn xong, cả hai lại cùng về phòng ngủ, vẫn không ai nói gì.

Tô Lam là không muốn nói.

Quan Triều Viễn thì không biết nói gì.

Anh thật sự không biết phải nói gì, xin lỗi sao? Hay là giải thích?

Có vẻ như nói gì thì cũng không có ý nghĩa.

Tô Lam đi tắm rồi lên giường ngủ.

“Ngủ đi.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Hai người vẫn nói ngủ ngon với nhau như bình thường, nhưng giữa họ lại như có gì đó ngăn cách.

Tô Lam không nhắc một chữ nào đến chuyện trước đó khiến Quan Triều Viễn lo

lắng không yên.

Nhưng anh thật sự rất mệt rồi, ba ngày ba. đêm không ăn cũng chẳng ngủ, cộng thêm việc bị giày vò trên biển như vậy, anh đã sức cùng lực kiệt từ sớm rồi.

Nằm trên giường chẳng bao lâu sau thì anh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Tô Lam lại không ngủ được.

Tay cô vô thức xoa lên bụng mình.

Phải, trong này từng có một sinh mệnh.

Nghĩ đến đây, nước mắt Tô Lam lại rơi xuống.

Lúc cô vẫn chưa biết sự tồn tại của nó thì cô đã mất nó rồi.

Trước đây luôn cảm thấy sinh con là để hoàn thành nhiệm vụ, để hoàn thành tâm nguyện của Kiêm Mặc.

Nhưng bây giờ, khi cô biết mình từng có thai, trong bụng mình từng có một sinh mạng, trái tim cô không khỏi run rẩy.

Cô nghĩ không ra, tại sao Quan Triều Viễn có thể vì mình mà bất chấp mạng sống nhưng lại không chịu cho mình một đứa con?

Rốt cuộc là tại sao?

Tô Lam cắn chặt chăn, lo mình sẽ khóc thành tiếng.

Cuối cùng cô vẫn không kiềm được mà xuống giường.

Trong mơ, Quan Triều Viễn láng máng nghe thấy tiếng khóc.

Mặc dù anh rất mệt và buồn ngủ, nhưng cuối cùng anh vẫn lo cho Tô Lam nên ngủ không sâu.

Chương

Sờ thấy bên kia giường trống rỗng, anh lập tức ngồi dậy.

“Tô Lam!”

Quan Triều Viễn xuống giường, anh không thể nào chịu nổi giày vò nữa!

Quan Triều Viễn hoảng loạn xuống giường, vốn đang chuẩn bị ra ngoài thì lại phát hiện tiếng khóc từ trong phòng tắm truyền tới.

Anh lập tức quay lại, mở cửa phòng tắm.

Tô Lam ngồi trên sàn, cả người co lại ôm chặt lấy mình, nước mắt đầm đìa.

Nghĩ đến đứa con đã mất khi mình vẫn chưa biết gì, cô vô cùng đau lòng.

“Tô Lam!”

Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Quan Triều Viễn vội đi tới, ngồi xổm xuống.

“Sao vậy?” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng vén tóc rối trên mặt Tô Lam ra.

“Con chúng ta…”

Trái tim Quan Triều Viễn như bị dao cứa.

Cho dù thế nào thì đứa bé cũng không thể quay lại nữa.

Anh có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể khiến thời gian quay ngược để làm lại được.

“Đừng buồn…”

Quan Triều Viễn cũng không biết nên an ủi Tô Lam thế nào.

“Tại sao anh có thể bất chấp mạng sống vì tôi nhưng lại không thể chấp nhận đứa con của chúng ta?”

Tô Lam vừa khóc vừa chất vấn.

“Tôi… tôi hoàn toàn không…”

Khoảnh khắc đó, Quan Triều Viễn gần như sắp thốt ra rằng anh không phải loài người bình thường mà chỉ là sự kết hợp của một con người bị phong ấn và ma cà rồng.

Cho nên anh không thể có con.

Nhưng Quan Triều Viễn không nói ra.

Tình cảm giữa họ đã không thể chịu được thử thách nữa.

Anh sợ.

Sợ mình nói ra, Tô Lam biết được thân phận của mình thì hai người họ không còn khả năng nào nữa.

“Tôi xin lỗi”

Ngoài xin lỗi ra thì Quan Triều Viễn thật sự không biết mình có thể nói gì nữa.

Tô Lam nhắm mắt, nước mắt lại rơi lã chã.

“Chúng ta sinh một đứa con được không?”

Tô Lam chưa từng muốn có một đứa con như bây giờ, không phải vì Tô Kiềm Mặc mà là vì bản thân cô.

Nếu không phải từng mất đi một đứa con thì có thể cô cũng không trông đợi và mong muốn như bây giờ.

“Được.”

Nghe câu trả lời của Quan Triều Viễn, Tô Lam sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, cô hơi lúng túng.

Quan Triều Viễn vuốt ve mặt Tô Lam, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.

Chương

“Chúng ta sinh một đứa con, đừng khóc nữa, nhé?”

Tô Lam thút thít hai tiếng.

“Anh nói thật sao?”

“Thật, không lừa em.”

Khoảnh khắc đó, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lam, với anh mà nói, ba ngày nay thực sự là rất giày vò.

Anh khẽ nâng khuôn mặt đẫm nước mắt

của Tô Lam rồi hôn cô.

Tô Lam không né tránh, để mặc anh hôn.

Môi cô lạnh buốt.

Môi anh cũng thế.

Quan Triều Viễn rời khỏi đôi môi lạnh bằng của Tô Lam rồi bế cô lên, quay lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh khẽ ôm lấy cô, gặm nhấm đôi môi cô, Tô Lam cũng rất phối hợp ôm lấy eo anh.

Hai đôi môi lạnh lẽo dần ấm lên, trở lại độ ấm lúc trước.

Độ ẩm từ đôi môi truyền đến trái tim.

Đêm nay yên tĩnh và đẹp đẽ.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Tô Lam có cảm giác như không mở mắt được.

Cô cố gắng vài lần, cuối cùng cũng mở được mắt.

Đêm qua rất tốt đẹp.

Cô ngước mắt thì thấy nụ cười rạng rỡ của Quan Triều Viễn.

Thường thì Quan Triều Viễn dậy rất sớm, trước nay anh ngủ rất ít, mỗi lần Tô Lam tỉnh dậy thì Quan Triều Viễn đã không còn trên giường nữa rồi.

“Sao anh…”

Quan Triều Viễn sáp đến ôm Tô Lam vào lòng.

“Tối qua có làm đau em không?”

Tô Lam biết rất rõ, tối qua Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ là lần anh dịu dàng nhất từ trước đến nay.

“Không có

Quan Triều Viễn hôn lên môi Tô Lam.

Tô Lam nép vào lòng Quan Triều Viễn.

“Sao anh chưa đi làm?”

“Muốn ở nhà với em”

“Đã ba ngày rồi anh không đi làm, không có vấn đề gì chứ? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không ra ngoài nữa đâu.”

Tô Lam biết chắc chắn Quan Triều Viễn lo mình lại bỏ đi nên mới không ra ngoài.

“Không sao, tôi muốn ở nhà với em” Giọng Quan Triều Viễn rất khẽ.

Chương

Tô Lam ngồi dậy, chống cằm nhìn Quan Triều Viễn.

“Tối qua anh nói thật sao? Thật sự đồng ý sinh con?”

“Ừm, đồng ý”

Tô Lam lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Quan Triều Viễn nhìn cô, duỗi ngón út của mình ra.

“Cần móc ngoéo không?”

Tô Lam nắm lấy ngón út của Quan Triều Viễn, lắc đầu”

“Tôi tin anh.”

Quan Triều Viễn cười rồi lại ôm Tô Lam vào lòng.

Tay anh bất giác xoa bụng Tô Lam.

“Tô Lam, em biết không? Thực ra tôi đã hối hận từ sớm rồi.”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận tất cả, nhưng lúc bác sĩ đi ra nói với tôi em sảy thai, lúc đầu tôi sốc, sau đó rất buồn.”

Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành một người bố, nhưng ngay khoảnh khắc đó, anh với thân phận là người bố đó lướt qua vai nhau.

Trong lòng anh cũng rất đau khổ.

Tô Lam ngây người.

Nếu Quan Triều Viễn không hi vọng mình sinh con, vậy lúc nghe tin mình sảy thai anh nên vui mới đúng chứ, sao lại buồn?

“Tôi thật sự không cố ý, cũng chắc chắn rằng những người hại em không phải tôi cử đến, sở dĩ không điều tra được.”

Tô Lam che miệng Quan Triều Viễn lại.

“Tôi biết, thư ký Doãn nói với tôi rồi.”

Tô Lam chầm chậm thả tay xuống.

“Tôi cũng nghĩ rất lâu về chuyện cho em uống thuốc tránh thai, người kê đơn thuốc nói thuốc này rất lành tính, nhưng nếu dùng

trong thời gian dài thì sẽ có hại đối với sức khỏe của phụ nữ. Cho nên sau đó tôi không dám chạm vào em, vì chạm vào em một lần thì em phải uống một lần.”

Lúc này Tô Lam mới nhớ ra, đúng là có một khoảng thời gian như vậy, Quan Triều Viễn như đổi tính, rõ ràng số lần anh chạm vào cô giảm hẳn đi, mà mỗi lần đều phải vài lượt mới kết thúc, giống như đang tích góp.

Hóa ra anh vẫn quan tâm đến mình.

“Nhưng tại sao anh không muốn có con với tôi chứ?”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam.

“Không phải không muốn có con với em mà đổi lại là bất cứ ai khác thì anh đều sẽ không”

“Tại sao? Có phải là liên quan đến ba mẹ anh không?”

Tô Lam nghĩ, cho dù Quan Triều Viễn không muốn sinh con thì cũng không đến mức lén cho cô uống thuốc tránh thai chứ.

Chương

Cô cũng chưa từng nghe Quan Triều Viễn nhắc đến ba mẹ của anh nên chỉ có thể đoán mò.

“Đừng hỏi nữa nhé? Đợi đến một ngày, khi tôi có thể nói với em thì tốt nhất định sẽ nói cho em biết.”

Tô Lam cũng không muốn làm khó anh.

“Nhưng nếu chúng ta sinh con thì anh thật sự sẽ không khó xử sao?”

Quan Triều Viễn xoa đầu Tô Lam.

“Không đâu.”

Tô Lam vẫn hơi lo lắng.

“Nếu thật sự khó xử thì nhất định phải nói với tôi, chúng ta có thể bàn bạc.”

“Được.”

Mặc dù nói đến cùng vẫn không hỏi rõ được nhưng Tô Lam chua từng yên tâm như bây giờ.

“Tô Lam , đừng rời xa tôi nữa được không?”

“Ba ngày nay rốt cuộc em đã chạy đi đâu? Bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy sợ.”

“Thực ra em đi dạo phố một mình, chỉ là em cảm thấy trong lòng rất khó chịu, sau đó muốn đến bờ biển, ở đó một ngày một đêm”

Quan Triều Viễn ôm Tô Lam chặt hơn.

“Tô Lam, để anh cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của em nhé, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không xem nội dung riêng tư của em đầu, ít nhất khi không tìm được em, anh có thể biết em ở đâu. Chuyện anh hối hận nhất là không cài phần mềm theo dõi vào điện. thoại của em, anh không nên nghe lời em”

“Được, anh muốn cài thì cài đi, nhưng em cũng có một yêu cầu.”

“Em nói đi, chuyện gì anh cũng đồng ý.”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh.

Đúng vậy, dù Tô Lam đưa ra yêu cầu gì anh đều đồng ý, bây giờ là vậy, sau này cũng thế.

“Anh phải cai thuốc và rượu, em sắp sinh cục cưng khỏe mạnh, từ giờ trở đi bắt đầu bồi dưỡng sức khỏe, sau này anh còn phải đưa em đi tập thể hình, chúng ta cùng nhau rèn luyện cơ thể, được không?”

“Được.”

Hai người ôm nhau ngủ một giấc, điện thoại Quan Triều Viễn bỗng vang chuông.

Là Dạ Bân gọi.

“Cậu tìm được vợ chưa?”

Mấy ngày nay, Dạ Bân gọi điện thoại hỏi anh suốt.

“Tìm được rồi.”

“Ờ, vậy tôi yên tâm rồi.”

Quan Triều Viễn cúp máy, ném điện thoại sang một bên.

Dạ Bân vốn định nói thêm mấy câu, ai ngờ Quan Triều Viễn cúp máy thẳng thừng.

Mấy ngày nay anh ta nghĩ ngợi rất nhiều chuyện.

Vì sao Tô Lam đột nhiên biết chuyện sảy thai? Quan Triều Viễn là một người làm việc kín kẽ, những ai biết chuyện này chắc chắn đã bị bịt miệng từ lâu.

Ngoài những người của bệnh viện ra thì chỉ có anh ta biết chuyện Tô Lam sảy thai, mà anh ta chỉ nói cho một mình Tiêu Mạch Nhiên,

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio