Chương
Quan Triều Viễn chỉnh lại tóc cho Tô Lam.
“Vậy thì sao?”
“Anh còn hỏi à? Em xấu chết đi được, có phải anh thấy em xấu lắm không?”
Quan Triều Viễn phì cười.
“Đúng là rất xấu.”
Sắc mặt Tô Lam lập tức nghiêm túc.
Lúc này chẳng phải đàn ông nên nói mấy lời kiểu như em không xấu chút nào, trong lòng anh em mãi mãi là đẹp nhất sao?
Tuy Tô Lam cũng biết như vậy rất xấu, nhưng khi Quan Triều Viễn nói ra, cô vẫn. không thể chấp nhận được.
“Anh còn cười trên nỗi đau của người khác! Chẳng phải là do anh ban tặng sao!”
Tô Lam thật sự giận người đàn ông trước mát!
Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn lập tức biến mất, anh nhẹ nhàng ôm Tô Lam vào lòng.
“Tô Lam, sau này anh sẽ không bao giờ khiến em rơi nước mắt nữa, anh thề.”
Mỗi lần trông thấy Tô Lam rơi nước mắt, lòng anh đều quặn thắt từng cơn.
Tô Lam không nói gì, ban nãy cô không nên nói như vậy.
“Được rồi được rồi, chuyện này đã qua rồi.”
Tô Lam là người không muốn sống trong quá khứ.
“Thực ra như vậy cũng rất tốt, như vậy sẽ không có ai ngấp nghé sắc đẹp của em nữa.”
Quan Triều Viễn nhìn đôi mắt sưng húp của Tô Lam rồi nói.
“Em mới là người nên lo lắng có người ngấp nghé sắc đẹp của anh mới đúng.”
Dáng vẻ anh yêu nghiệt như thế, cô thực sự lo lắng có ngày anh bị người ta cướp đi.
Hai người không hẹn mà cùng bật cười.
Ngày tháng lại khôi phục như lúc trước, dường như còn ngọt ngào hơn.
Đến khi mắt hết sưng, Tô Lam đến công
ty một chuyến, gặp Từ Tinh Như.
“Tô Lam, dạo trước có xảy ra chuyện gì vậy? Sếp Dạ gọi điện hỏi tôi nhưng không nói rõ”
“À, không sao, đã qua rồi”
“Không sao thì tốt, cô đã nghỉ rất lâu rồi, tiếp theo cô có dự định gì không?”
Từ Tinh Như không muốn hỏi quá nhiều về cuộc sống riêng tư của Tô Lam.
“Chị Tinh Như, tạm thời tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, giảm bớt một số công việc trong khoảng thời gian cuối năm, dạo này sức khỏe của tôi không tốt lắm.”
Tô Lam vốn định nói cho Từ Tinh Như chuyện kết hôn, nhưng sau đó nghĩ ngợi lại thôi, chờ đến khi cô mang thai thật thì sẽ nói cho Từ Tinh Như sau.