Chương
Nhìn Tô Lam chơi game một lúc, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng phát hiện manh mối.
“Trò của cô khác của tôi thì phải? Vì sao trò của cô lại có hướng dẫn, còn có sẵn nữa, có tải ở đâu vậy?”
Nghe anh nói vậy, Tô Lam lộ vẻ kiêu ngạo.
“Nhưng không đúng! Trò chơi chú tôi thiết kế, người khác sao có thể tạo ra hướng dẫn được? Còn có thể tải thẳng về trò chơi, điều này là không có khả năng!”
“Đây là chiến lược độc nhất vô nhị của tôi, của riêng một mình Tô Lam!”
Vừa nói Tô Lam vừa nhướng mày với Mục Nhiễm Tranh.
“Á đù!”
Còn ai có thể làm cho cô chiến lược độc nhất vô nhị đây? Còn ai có thể cài chiến lược vào trò chơi của cô đây?
Đương nhiên là người tạo ra trò chơi này rôi!
Hai người này được lắm, dám thể hiện tình cảm trước mặt anh, anh phục rồi đấy!
“Tôi nói cho cô biết, càng tỏ ra mặn nồng thì càng chia tay nhanh!”
“Anh đang hâm mộ ghen tị đấy à!”
“Tôi đang hâm mộ ghen tị đấy thì sao nào? Sau này chú tôi thực sự xứng với danh người đã có vợ, cứ thể hiện tình cảm trước mặt người FA như tôi mãi, liệu có thích hợp không? Ngày nào cũng nhìn hai người mặn nồng, tôi làm sao mà chịu nổi?”
Mục Nhiễm Tranh cảm giác rất khó chịu.
“Chẳng phải chỉ có lần này với cả vụ nhãn dán lần trước thôi sao, tổng cộng có mỗi hai lần!”
“Chú tôi vẫn còn, được chưa? Chú tôi gọi đến tôi đến công ty chỉ để tải nhãn dán từ điện thoại của tôi! Tôi tức chết mất!”
“Hóa ra anh ấy lấy nhãn dán từ chỗ anh, bảo sao gần đây anh ấy rất thích gửi nhãn dán, khiến tôi vui chết đi được!”
Mục Nhiễm Tranh càng thấy khó chịu!
Anh khổ sở tích góp nhãn dán, ai ngờ lại biếu không cho người khác.
Anh đứng dậy định đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”
“Ăn cơm chó nhiều rồi nên ra ngoài cho tiêu cơm.” Mục Nhiễm Tranh không quay đầu lai.
Tô Lam tiếp tục chơi game.
Trong một căn phòng khác, có một đạo diễn tiết mục khác đang thảo luận nội dung ghi hình tiết mục với Tiêu Mạch Nhiên.
Sau khi thảo luận xong, đạo diễn liền rời đi,
Tiêu Mạch Nhiên bắt đầu trang điểm.
Ban nãy trông thấy Tô Lam, trong lòng Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ta đã thua về đàn ông, chẳng lẽ còn thua về sự nghiệp của mình sao?
“Mạch Nhiên à Mạch Nhiên, chúng ta đúng là đã lâu không gặp!”