Chương
Chỉ là một mảng da thịt non mềm, đã khiến lửa giận trong lồng ngực Quan Triều Viễn biến thành lửa tình.
Dù sao đây cũng là vợ mình, ngủ trước rồi tính!
Quan Triều Viễn nghĩ vậy, đầu không tự chủ dần dần hạ xuống, đôi môi không ngừng tiến lại gân bờ môi của Tô Lam.
Ngay khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Tô Lam đột nhiên mở mắt.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, Tô Lam liền trợn tròn mắt.
Quan Triều Viễn cũng giật mình.
“A..” Tô Lam hét lên, vô thức cả chân cả tay cùng xuất chiêu, vừa dùng tay đẩy, vừa dùng chân đá.
Quan Triều Viễn vội lùi về sau!
Tô Lam lập tức ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi còn muốn hỏi cô tại sao lại ở đây đó?” Quan Triều Viễn liếc nhìn cô.
Tô Lam nhìn xung quanh, cô không hề có chút ấn tượng nào về nơi này!
Dường như đây là… khách sạn.
“Đúng vậy, sao tôi lại ở đây chứ?” Cô gãi đầu, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới ly rượu Mộ Dung Dịch đưa cho bản thân: “Ly rượu kia có vấn đề!”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, nhưng cô nói xong, Quan Triều Viễn lại không hề có chút phản ứng nào, mà ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cô…
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy bờ ngực lộ ra của mình, nhanh chóng lấy tay che lại, thấy chiếc chăn bên cạnh liền vội quấn lên người, quấn kín mít không kẽ hở.
“Lưu manh!”
Quan Triều Viễn cười hư hỏng: “Cũng không phải tôi chưa từng thấy, cô quên lần đó chúng ta..”
Tô Lam liền đỏ bừng mặt: “CútI”
Quan Triều Viễn lặng lẽ thở dài một hơi: “Cô vừa nói gì cơ, rượu có vấn đề?”
“Vốn tôi chỉ đến uống rượu cùng, thế nhưng, sau khi uống xong ly rượu Mộ Dung Dịch đưa, tôi liền cảm thấy rất chóng mặt, sau đó… không biết nữa, cái tên Mộ Dung Dịch này!”
Tô Lam nắm chặt bàn tay thành nắm, đấm lên chiếc gối bên cạnh một cái.
Quan Triều Viễn nhíu mày: “Cô… quen Mộ Dung Dịch?”
“Không chỉ là quen biết” Tô Lam cắn môi.
“Không chỉ là quen biết? Nói như vậy, hai người rất quen thân sao?” Quan Triều Viễn tiếp tục thăm dò, xem ra vũng nước này rất sâu nha!
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Anh ta là tình đầu của tôi, yêu nhau năm năm, anh nói xem có quen thân không?”
Nghe lời này, Quan Triều Viễn vô thức nắm tay thành quyền, không ngờ Tô Lam còn có tình đầu, còn yêu nhau năm năm, mà người kia chính là Mộ Dung Dịch.
Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu thứ mà anh không biết nữa chứ?
“Không đúng, nếu cô và Mộ Dung Dịch từng yêu nhau, vậy sao anh ta lại đưa người phụ nữ của mình… đến đây chứ?”
“Có lẽ anh ta không biết là tôi, lúc đó tôi đeo mặt nạ”
“Vậy sao cô lại đến Thất Nguyệt Hoa làm nhân viên phục vụ?” Quan Triều Viễn hỏi hết cái này đến cái khác.