Chương
“Chị, anh rể, em có chuyện muốn bàn với anh chị.”
Trái lại Tô Kiềm Mặc là người lên tiếng trước.
“Sao thế em?”
Lần này trực tiếp khiến ý nghĩ của Tô Lam rối loạn.
“Em có vài người bạn ở nơi khác, gia cảnh cũng không khá giả gì, cũng không mua vé xe về nhà, mà các bạn ấy ăn Tết ở trường thì cô đơn quá. Thế nên em tính hai ngày này mời các bạn đến nhà mình ăn Tết, dù gì cũng có thể ăn sủi cảo, xem Gala năm mới, được không?”
Tô Lam và Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn nhau.
Tô Kiềm Mặc nhìn hai người họ.
“Có phải anh chị cảm thấy có người ngoài ở nhà không tiện không? Nếu không tiện thì thôi vậy, em đến trường, mang cho các bạn ấy chút thức ăn”
Tô Kiềm Mặc nói luôn.
“Không phải không tiện, Kiểm Mặc, anh rể em năm nào ăn Tết cũng phải đến nhà cậu anh ấy, năm nay vốn định dẫn em đi cùng, ba chúng ta cùng sang bên đó.”
Tô Lam vội vàng giải thích.
“Vậy hai anh chị đi đi, vừa hay em mời các bạn đến nhà mình, cũng tránh cho anh chị
nhà thì bạn em lại không được tự nhiên. Nhưng anh chị yên tâm, trước khi anh chị về nhất định em sẽ quét dọn nhà cửa sạch sē.”
Tô Kiềm Mặc nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, rồi lại quay đầu nhìn Tô Kiềm Mặc.
“Kiếm Mặc, em ở nhà một mình được không đấy?”.
“Sao lại không được à? Trước khi đi dì Phương và Lê Hoa gói rất nhiều sủi cảo rồi, em nghĩ cũng đủ ăn thôi. Em biết nấu sủi cảo mà”
Tô Kiềm Mặc vỗ ngực và nói một cách chắc chắn.
“Được rồi, vậy cứ thế đi”
“Vậy chúng ta bàn xong rồi nhé, em đi báo tin vui này cho các bạn của em ngay đây.
Vốn dĩ các bạn ấy không thể về nhà cũng đã quá thảm rồi, lần này mấy đứa cùng lớp bọn em có thể chơi vui vẻ rồi!”
Thấy Tô Kiềm Mặc vui vẻ như vậy, Tô Lam cũng yên tâm.
Bởi vì lo bạn bè của em mình đến mà thức ăn không đủ, Tô Lam lại đến trung tâm thương mại mua một ít đồ ăn vặt về.
Sau đó cô dặn dò Tô Kiêm Mặc về đồ đạc trong nhà một lần.
“Được rồi mà chị, em nhận ra chị kết hôn lại ngày càng đông dài hơn đấy. Anh rể, anh có quản chị em không đấy, ngày nào cũng lải nhải hoài thôi!”
Tô Kiêm Mặc phàn nàn.
“Chị chẳng thèm lo cho em nữa!”
Tô Lam liếc xéo Tô Kiêm Mặc một cái rồi đi thẳng lên tầng.
Cô mở tủ ra, nhìn quần áo của mình, hội chứng rối loạn sự lựa chọn lại phát tác.
Thế là cô đành phải gọi Quan Triều Viễn đến.
“Sang bên kia tôi phải ăn mặc thế nào?”