Chương
Quan Triều Viễn bể Tô Lam đi thẳng về phòng ngủ, đè cô trên giường.
“Giữa ban ngày ban mặt!”
“Dù sao anh cũng không có việc gì để làm!”
“Buổi tối anh có làm nữa không? Ban ngày làm rồi thì buổi tối không được làm nữa!”
Tô Lam hạ tối hậu thư.
Không tiết chế là không được!
Đợt Tết này hai người không ngủ thì ăn, ăn rồi lại ngủ, hai vợ chồng cũng không quên bài tập mỗi tối!
“Hôm nay ban ngày là trừng phạt em, ban đêm là làm tròn nghĩa vụ vợ chồng, là hai chuyện khác nhau!”
“Anh-…”
Tô Lam sắp ói ra máu.
Tên xấu xa này!
Tô Lam vẫn không thoát khỏi số phận bị trừng phạt tại chỗ.
Cho đến khi cô mồ hôi nhễ nhại, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, trên người không có chút sức lực nào, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy ngực Quan Triều Viễn.
“Không muốn nữa, không muốn nữa, mệt quá…”
“Vậy anh hỏi em, lần sau có dám nữa không? Còn dám lén lút gặp mặt tình cũ sau lưng anh nữa không? Còn dám không báo cáo cho anh nữa không?”
“Không dám nữa, không dám nữa, không bao giờ dám nữa.”
Tô Lam liên tục xin tha.
“Lần cuối cùng, khiến em nhớ cho thật kỹ!”
“Đừng…”
Tô Lam còn chưa nói thành tiếng, Quan Triều Viễn đã hôn lên môi cô rồi.
Tình chiều lại một lần nữa dâng trào.
May là lần này Quan Triều Viễn nói lời giữ lời, là lần cuối cùng.
Tô Lam chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến khi trời tối.
Nếu không phải tiếng chuông điện thoại đánh thức cô, có lẽ cô sẽ ngủ say đến sáng hôm sau.
Tô Lam cầm điện thoại lên thấy Diệu
Hướng Vân gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Kỳ lạ?
Diệu Hướng vân nhắn tin cho cô làm gì? Nếu là bảo họ đến nhà họ Mục thì liên hệ trực tiếp với Quan Triều Viễn là được rồi.