Chương
“Vậy thì anh mau đi đi!”
Có thể khiến Doãn Cẩn hôm nay gọi điện bảo anh lập tức qua xử lý dù sao cũng là chuyện lớn!
“Tô Lam, em không trách anh sao?”
Quan Triều Viễn vốn tưởng rằng Tô Lam sẽ không vui, dù sao đây là chuyện hai người đã hẹn trước rồi.
“Em trách anh làm gì? Chuyện của công ty là quan trọng, anh mau đi đi!”
“Vậy còn bánh gato… Lễ hội đèn lồng…”
“Bánh gato, hội đèn lồng cái gì? Anh đi đi, sang năm đi chơi Lễ hội đèn lồng cũng được, pháo hoa thì ở nhà xem là được, bánh thì đợi anh về rồi cùng ăn.”
“Anh… anh khá bận, sợ là tối nay không thể quay lại được, cho dù quay lại thì chắc cũng sẽ rất muộn.”
“Ồ…”
Trong mắt Tô Lam hiện lên vẻ thất vọng.
“Không sao đâu, dù sao bánh để trong tủ lạnh cũng không hỏng được, ngày mai ăn vậy, nhưng mà ngày mai ăn thì sẽ không còn là bánh sinh nhật nữa rồi.”
Quan Triều Viễn nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Sự hiểu lý lẽ của Tô Lam càng khiến anh cảm thấy tội lỗi hơn.
Quan Triều Viễn liếc nhìn mặt trăng bên ngoài qua cửa sổ.
Anh phải rời đi ngay lập tức.
“Anh còn thẫn thờ gì nữa? Mau thay quần áo đi! Anh định mặc bộ đồ sói xám này đến công ty à?”
Quan Triều Viễn không nói gì, lập tức lên lầu thay quần áo.
Tô Lam tiễn anh ra cửa.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam đầy áy náy, nâng mặt cô lên, hôn thật sâu.
“Tô Lam, sau này, sau này anh sẽ bù đắp lại, lần này anh nợ em.”
“Được rồi, nợ cái gì chứ, mau đi đi!”
Quan Triều Viễn quyết tâm xoay người đi ra ngoài.
Nhìn anh rời đi, ánh đèn xe biến mất khỏi tầm mắt, Tô Lam trở về phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.
Mồm nói là không sao, nhưng dù sao trong lòng cũng có chút để ý.
Xảy ra chuyện như thế này không có cô gái nào vui vẻ được.
Nhưng cô biết chuyện này cũng không thể trách Quan Triều Viễn.
Khi trở lại bàn ăn, cô mất hết khẩu vị tiếp tục ăn mì trường thọ nhưng vẫn ép mình ăn hết mì trong bát, sau đó rửa bát, lau bàn.
Chỉ có một mình cô ở nhà, cô ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên.
Tối nay có chương trình phát sóng trực tiếp Lễ hội đèn lồng, cô có thể xem Lễ hội trên ti vi.
Vào thời điểm này, con phố tổ chức Lễ hội đèn lồng đã rất sôi động, tấp nập người qua lại, các hoạt động nối tiếp nhau.
Đến mười một giờ tối mà Quan Triều Viễn vẫn chưa về.
Tô Lam nghĩ chắc anh sẽ không về.