Chương
“Chúng dạy đứa trẻ này nói chuyện, cho ăn thức ăn của con người, sau đó còn lợi dụng nó. Con sói già không thấy con của mình nên cố tìm kiếm, sau đó dẫn theo đàn sói tìm được đến nó, cũng ăn sạch đám trộm mộ này.”
Tô Lam nghe kể tới đây thì sợ hãi.
“Đứa trẻ này lại quay về với đàn sói nhưng thời gian chung sống với đám trộm mộ làm nó cảm thấy mình cũng có đồng loại của mình chứ không thuộc về đàn sói nữa.”
“Cho nên đứa trẻ rời khỏi đó ạ?”
“Đúng vậy, con sói già đầu đàn thấy đứa trẻ suốt ngày không vui nên dẫn nó ra khỏi rừng rậm. Cánh rừng rậm này rất lớn, nếu con sói già không dẫn đi thì chắc hẳn nó có chạy cả đời cũng không thể thoát khỏi đó. Sau khi nó ra khỏi rừng rậm lại không gặp được con người. Nó đã đi rất xa cho đến khi ngất xỉu.”
“Chuyện còn nữa không ạ?”
Tô Lam rất muốn biết kết cục của đứa trẻ này.
“Lúc đứa trẻ này tỉnh lại thì phát hiện ra mình được một doanh nhân cứu. Ông ta sai người dạy nó viết chữ, nói chuyện và dạy cách làm một con người thế nào.”
Tô Lam mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy kết cục này vẫn rất tốt.”
Giản Ngọc xoay đầu nhìn Tô Lam với ánh mắt đầy thâm ý.
“Cục cưng à, lẽ nào em không tò mò xem đứa trẻ kia ở đâu à?”
Tô Lam đột nhiên nhận ra.
“Chẳng phải anh nói đây là chuyện xưa à? Trên thế giới này làm gì có người vật việc thật như vậy? Đứa trẻ được sói nuôi lớn…”
“Tất cả các câu chuyện xưa đều bắt nguồn từ thế giới thật.”
“Thật sự có cậu bé sói ạ?”
Giản Ngọc trịnh trọng gật đầu.
“Đứa trẻ đó đang ở trước mặt em.”
Con ngươi của Tô Lam lập tức giãn ra. Cô nhìn Giản Ngọc trước mặt với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Anh Ngọc… Anh…”
“Anh chính là đứa trẻ được sói nuôi lớn. Nếu không, em nghĩ tại sao mỗi lần anh xuất hiện đều thần không biết quỷ không hay? Sao anh có thể dùng tay không leo cao như vậy? Sao anh lại biến mất nhanh như vậy?”
Mấy câu hỏi này làm Tô Lam bối rối.
Trước kia Tô Lam nghi ngờ nhưng sau đó cho rằng Giản Ngọc có thể là một cao thủ võ lâm nên không thấy lạ nữa.
Đúng lúc đó, Giản Ngọc đột nhiên tháo găng tay ra.
Lần nào Tô Lam gặp Giản Ngọc cũng thấy anh ta đeo găng tay màu đen.
Giản Ngọc tháo găng tay ra, đưa hai tay tới trước mặt Tô Lam.
Đó là hai bàn tay chằng chịt những vết sẹo làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nếu không có những vết sẹo này, đây hẳn là đôi bàn tay tuyệt đẹp.