Chương
Bọn họ ngồi máy bay hai giờ lại đi ô tô gần ba giờ, sau đó đi bộ thêm một lúc mới tới được nơi quay phim.
Núi lớn đúng là núi lớn.
Ở đây vắng vẻ, ngoài núi thì chẳng có gì cả.
Điều này rất hợp với cảnh tượng được miêu tả trong kịch bản, ở đây lại tượng trưng cho sự nghèo đói.
Cũng may lúc trước Tô Lam đóng phim “Hành Trình Lãng Mạn” đã từng xuống nông thôn một thời gian nên không quá ngạc nhiên.
Nhưng tình trạng ở nơi này thật sự quá tệ.
Đoàn phim đóng trại ở trong núi lớn, đại khái sẽ quay phim ở đây hai mươi ngày.
Nhưng chuyện gọi điện thoại, gửi WeChat, video đã nói trước đó, Tô Lam lại không làm được điều nào.
Bởi vì tín hiệu ở đây thật sự quá kém, trên cơ bản cả ngày đều có không sóng, điện thoại chỉ có thể gọi khẩn cấp nên đừng nói là gửi video và WeChat, cho dù cô muốn gọi điện thoại cũng không được.
Điện thoại trở thành vật trang trí rồi.
Điều này làm Tô Lam rất buồn. Quan Triều Viễn gọi điện thoại cho mình không được, chắc hẳn sẽ sốt ruột muốn chết.
Hôm nay, sau khi quay phim xong, Tô Lam thấy đạo diễn Chu Tuyền đang nói chuyện với trưởng thôn, vì vậy cũng đi tới.
“Trưởng thôn, chỗ các ông có nơi nào bắt sóng tốt, có thể để tôi gọi điện thoại được không?”
Trưởng thôn dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Người chỗ chúng tôi không dùng điện thoại di động. Nếu cô muốn gọi điện thoại thì đi cùng tôi vào Chi bộ thôn.”
“Được, cảm ơn ông!”
Trưởng thôn dẫn theo Tô Lam tới một căn nhà đơn sơ được dựng bằng gỗ. Đây chính là Chi bộ thôn.
Bên trong trang trí vô cùng đơn sơ, trên bàn có đặt một chiếc điện thoại bàn cũ.
“Đây… đây là chiếc điện thoại duy nhất trong thôn chúng tôi, bây giờ đã qua tết nên không có ai dùng. Cô cứ gọi điện thoại đi.”
Cứ đến tết, cái điện thoại mới bắt đầu đổ chuông không ngừng, gần như già trẻ trong cả thôn đều tập trung ở đây chờ điện thoại.
Qua tết, cái điện thoại này lập tức rảnh rỗi.
“Được, cảm ơn ông, tôi sẽ trả ông tiền điện thoại.”
Trưởng thôn xua tay rồi đi ra ngoài.
Tô Lam ngồi trước bàn tốn bao công sức mới liên lạc được tới số điện thoại của Quan Triều Viễn.
Cuộc gọi vừa được kết nối.
“Alo, là em, Tô Lam đây.”
“Tô Lam, có phải em muốn chết không hả?”
Tô Lam lập tức kéo ống nghe ra xa tai mình, bởi vì thật sự quá chói tai!
Chờ một lát, cô mới chuyển ống nghe về.
“Điện thoại ở chỗ này không có tín hiệu, em đang dùng điện thoại của người trong thôn gọi cho anh đấy!”
“Đó là chỗ tồi tệ nào mà thậm chí không có tín hiệu vậy?”