Chương
“Ồ, buổi tối anh muốn ăn gì không?”
“Tùy.”
Quan Triều Viễn nói xong liền đi thẳng lên gác.
Tô Lam suy nghĩ một lát rồi đi vào nhà bếp.
Dạo trước dì Phương cũng cảm thấy hai người là lạ, hôm nay nghe thấy cách hai người nói chuyện thì càng chắc chắn hơn.
“Mợ chủ, đôi vợ chồng trẻ nào mà chẳng cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, không có gì to tát cả, hai người cứ từ từ nói chuyện thôi.”
Tô Lam cười gượng.
“Có sườn không?”
“Có, để tôi đi lấy.” Dì Phương lập tức bước đến chỗ tủ lạnh.
Dì Phương đoán chắc Tô Lam sẽ chuẩn bị bữa tối cho Quan Triều Viễn, nghĩ thầm đôi vợ chồng trẻ này cũng nên làm hòa rồi, thế là không giúp đỡ nữa.
Bữa tối Lê Hoa gọi Quan Triều Viễn xuống nhà.
Trên bàn ăn hai người không ai nói một lời.
Dì Phương thấy thế, lập tức múc cho Quan Triều Viễn một bát canh sườn.
“Cậu chủ, đây là canh mợ chủ tự mình nấu cho cậu đấy, nấu hơn hai tiếng liền, canh này chuyên để bổ sung can-xi, mợ chủ có lòng quá.”
Món ăn trên bàn khá thanh đạm, là Tô Lam tự mình làm.
Tô Lam chỉ chăm chú dùng bữa, không để ý tới Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn bị thương ở tay phải, anh chỉ có thể ăn cơm bằng tay trái, cho nên khi chuẩn bị bát đũa, Tô Lam bảo dì Phương chuẩn bị cho Quan Triều Viễn cái thìa.
“Cậu chủ, cậu xem, đây là cái thìa mợ chủ dặn tôi chuẩn bị cho cậu, tôi lớn tuổi rồi, vẫn là mợ chủ chu đáo hơn!”
“Món này mợ chủ cũng cố ý cắt nhỏ một chút để thuận tiện cho cậu chủ xúc bằng thìa đấy.”
Dì Phương không ngừng nói tốt cho Tô Lam.
Quan Triều Viễn cũng để ý món ăn hôm nay quả thực cắt nhỏ hơn trước nhiều.
Tô Lam chăm chú dùng bữa, không nói một câu nào.
Dì Phương cũng cảm thấy thực sự lùng túng nên không nói tiếp.
Quan Triều Viễn rất nể mặt ăn hai bát cơm, còn uống hai bát canh.
Buổi tối lúc đi ngủ, hai người nằm trên một cái giường, một người bên trái một người bên phải, về cơ bản cũng không ai nói gì.
Ngày hôm sau, Quan Triều Viễn vẫn đến công ty, bảo anh ở nhà đối mặt với Tô Lam như vậy, anh thực sự rất bức bối.
Với cả một tuần rồi anh không đến công ty, chắc chắn tồn đọng rất nhiều chuyện cần xử lý.
Nhưng buổi tối tan làm, anh lại không muốn về nhà.
Ở chung một mái nhà với Tô Lam như vậy, anh sắp phát điên mất.