Chương
Quan Triều Viễn đặt ly nước hoa quả lên bàn rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu thế?” Dạ Bân hỏi.
“Ân ái!”
“Đệch! Cậu đi thật hả? Tay cậu đang bị gãy đấy, cậu cẩn thận một chút nhé!”
Quan Triều Viễn đi thẳng ra cửa, không để ý Dạ Bân nữa.
Lúc anh về đến nhà, Tô Lam đang nằm trên giường xem kịch bản.
Trông thấy anh trở về, Tô Lam nhìn về phía anh.
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Đây là cuộc đối thoại duy nhất giữa họ, cuối cùng hai người thu dọn rồi chuẩn bị đi ngủ.
Quan Triều Viễn nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ.
Giữa nam nữ không có chuyện gì mà ân ái không giải quyết được.
Câu nói này của Dạ Bân cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Anh và Tô Lam quả thực lâu lắm rồi chưa thân mật.
Quan Triều Viễn dịch người lại gần Tô Lam.
Một tay anh bị thương nên không thể cử động.
Đành phải dùng tay còn lại.
Thậm chí Quan Triều Viễn nằm luôn lên gối Tô Lam, cơ thể áp sát.
Trước kia anh chưa bao giờ tiết chế như thế.
Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Lam.
Thấy Tô Lam không có phản ứng, lúc này anh mới tiến hành động tác kế tiếp.
Tô Lam chưa ngủ, tất nhiên cô biết Quan Triều Viễn muốn làm gì.
Trong lòng cô đấu tranh dữ dội.
Lúc này, trong đầu cô hiện ra hỉnh ảnh Tiêu Mạch Nhiên ở cùng Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn cho Tiêu Mạch Nhiên vào ở hoa viên Crystal là để kim ốc tàng kiều sao?
Hơn nửa đêm anh qua bên đó làm gì?
Hai người họ từng tiếp xúc da thịt chưa?
Bàn tay Quan Triều Viễn chậm rãi hướng lên phía trên.
Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại.
Là một người vợ, thỏa mãn dục vọng sinh lý của chồng là điều đương nhiên.
Nhưng cô thực sự không vượt qua được chướng ngại trong lòng.
“Tô Lam… Anh muốn…”
Giọng nói Quan Triều Viễn quanh quẩn bên tai Tô Lam.
Giọng nói đó vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
Tô Lam bỗng nhiên tóm lấy bàn tay hư hỏng của Quan Triều Viễn.