Chương
Những gì bọn họ nói chỉ có thể xem như đề xuất thôi, còn kết quả cuối cùng của Tô Lam thế nào thì quyền hành vẫn nằm trong tay Dạ Bân.
Dạ Bân hắng giọng.
“Thời gian debut của Tô Lam không dài, quay được hai bộ điện ảnh còn đạt được doanh thu phòng vé cao như vậy, có thể thấy là một người có tiềm năng, chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho công ty trong tương lai, vì vậy chúng ta vẫn nên nghĩ cách giải quyết khủng hoảng lần này.”
Dạ Bân vẫn luôn cười ha ha.
“Sếp Dạ, vậy anh nói xem giải quyết thế nào? Bản thân Tô Lam đời tư hỗn loạn, sao chúng ta phải giải quyết giúp cô ta?”
“Đúng đấy!”
“Chuyện này hoàn toàn không giải quyết được!”
“Vẫn nên ngăn chặn tổn thất kịp thời thì hơn!”
Mọi người lại bắt đầu xôn xao.
Dạ Bân đập bàn, phòng họp lập tức im bặt.
“Chuyện này mọi người về nghĩ cách đi, tan họp!”
Nói xong, Dạ Bân ra ngoài.
Khu Rainbow.
Mấy ngày nay Quan Triều Viễn rảnh rỗi thoải mái, anh đang ở nhà chơi game, một tay thôi cũng có thể chơi đến say sưa thỏa thích.
Dạo này Tô Lam chỉ có thể ở nhà, cho nên cô yên ổn chăm sóc cho Quan Triều Viễn.
Điện thoại Quan Triều Viễn đổ chuông.
“Tô Lam, nghe điện thoại giúp anh!”
Tô Lam cầm điện thoại lên xem, là Dạ Bân gọi đến.
“Là Dạ Bân gọi, anh tự nghe đi.”
Tô Lam vẫn không muốn xen vào chuyện riêng của Quan Triều Viễn.
“Chắc chắn cậu ấy chẳng có chuyện gì hay ho! Nếu cậu ấy hẹn anh ra ngoài uống rượu thì em cứ thẳng thừng từ chối cho anh là được rồi, anh chỉ có một tay, không rảnh nghe điện thoại!”
Quan Triều Viễn dùng một tay còn lại chơi game nhưng chơi rất điêu luyện.
Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn không muốn quan tâm đến Dạ Bân.
Tô Lam nhìn điện thoại của Quan Triều Viễn, cuối cùng vẫn nghe máy giúp anh.
“A Viễn, công ty muốn phong sát vợ cậu, rốt cuộc cậu có quan tâm đến chuyện này không thế?!”
Tô Lam còn chưa kịp nói gì thì Dạ Bân đã buột miệng nói ra.
“Công ty muốn phong sát tôi?”
Nghe thấy tin này, Tô Lam vẫn rất sốc.
“A… Tô Lam à.”
“Đây là quyết định của công ty sau khi họp sao?” Tô Lam hỏi.
“Vẫn chưa quyết định, chỉ là đề nghị của mọi người, cô đừng để ý nhé, sao có thể phong sát cô được chứ? Cô là bà chủ mà.”
“Gì mà bà chủ với không bà chủ chứ, nếu công ty thật sự quyết định như vậy thì tôi cũng tôn trọng quyết định của công ty.”